Chương 5: An ủi? Anh như thế nào không an ủi đâu!

Đợi đến khi Trình Manh điều chỉnh tốt tâm lý đi ra, những người hàng xóm trong phòng khách trong đó có bà Lý đều đã về nhà, không biết là vì sợ Cố Thượng Võ thần mặt đen này, hay là vì sự uy hϊếp của SARS từ ba tháng trước đến nay vẫn khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Trong phòng khách vốn dĩ rất náo nhiệt giờ chỉ còn lại mấy người anh họ xa và hai người chị dâu .

Hai nhóm người ngồi đối diện nhau, không nói gì, sắc mặt đều ủ rũ, đặc biệt là Cố Thượng Võ, khi hắn không có biểu tình gì đã rất đáng sợ rồi, hiện tại rõ ràng là cảm thấy mất kiên nhẫn khi bị nhìn, vẻ mặt càng âm u dọa người, dọa cho hai chị dâu ngồi đối diện đã bắt đầu lùi lại phía sau chồng mình. Thoạt nhìn, cảnh tượng này giống như một tên xã hội đen đến đòi tiền cho vay nặng lãi, khiến Trình Manh nhìn mà cảm thấy buồn cười.

Lúc này Cố Thượng Võ đã thay quần áo thường ngày. Đơn giản là quần âu màu xanh quân đội và áo phông cùng màu, mặc dù Trình Manh cũng thấy nó đẹp, nhưng cô luôn thắc mắc anh có phải ngoài mặc quần áo màu xanh quân đội thì không mặc quần áo màu khác , có vẻ như kiếp trước chính mình cũng chưa từng thấy qua.

Trong lúc Trình Manh đang ngơ ngác nhìn Cố Thượng Võ thì hai người chị dâu như nhìn thấy cứu tinh, nhanh chóng đứng dậy đẩy Trình Manh trở lại phòng ngủ .

Cố Thượng Võ nhìn hành vi của hai người phụ nữ, mày kiếm nhăn lại, nhưng cũng không nói gì, anh biết người Lư gia làm như vậy là có lý do, bà ngoại của Trình Manh là Lư Quế Phương và ông ngoại của cô là Thiệu Chí Cường. Bọn họ sống ở hai làng khác nhau, cũng xem như là có một cuộc hôn nhân sắp đặt, 2 người chưa từng gặp nhau trước khi kết hôn. Vào ngày thứ ba sau đám cưới, ông ngoại Thiệu Chí Cường liền nhập ngũ và rời đi, tuy nhiên, ông trong quân đội đã làm rất tốt, một chàng trai quê mùa không có chỗ dựa nhưng tuổi còn trẻ đã được đề bạt làm đại đội trưởng, đáng tiếc khi con gái Thiệu Gia Trân mới 7 tuổi, trong một cuộc tập trận ông vì cứu đồng đội mà đã bị trúng đạn lạc lên đã hi sinh. Vì vậy, bà ngoại của Trình Manh khi còn trẻ đã bắt đầu thủ tiết và nuôi dưỡng con gái Thiệu Gia Trân lớn lên.

Thiệu Gia Trân khi lớn lên rất xinh đẹp, lại thông minh, với kết quả xuất sắc thi đỗ vào trường điều dưỡng, vì là gia đình liệt sĩ nên khi giao việc được ưu đãi đặc biệt và được trực tiếp phân công làm y tá tại bệnh viện Nhân dân trong thành phố. Sự quen biết bất ngờ trước khi đến thăm bạn học của Trình Kiến Quân, một người là một sĩ quan trẻ đầy triển vọng, người còn lại là một y tá từ khi còn nhỏ đã khao khát trở thành anh hùng, vì thế hai người họ đã đến với nhau, yêu đến chết đi sống lại. Mặc dù bà ngoại thực sự không muốn con gái tìm quân nhân làm chồng nhưng chịu không nổi con gái vừa khóc lóc vừa náo loạn, hơn nữa Trình Kiến Quân xét về bối cảnh gia đình đến nhân phẩm đều không tìm ra được khuyết điểm nào, cuối cùng bà ngoại vẫn là đồng ý.