Chương 9: Không Chú Ý Tiểu Tiết

Editor: Tô Nhi

---------------

Anh cả Kỳ Minh An chạy dọc theo mương mau chóng tới đây.

Anh cả vốn dĩ đang ở bên kia thu hoạch ớt, còn Lưu Thúy Hoa cùng Ngô Ái Trân bên này đào khoai lang đỏ.

Từ rất xa, anh cả nhìn thấy Lưu Thúy Hoa cùng một đống người tụm lại, liền cảm thấy không ổn, một đường chạy vội đến đây, lúc đến gần thì thấy mẹ mình đang đánh vợ, vội gân cổ kêu lên.

Lưu Thúy Hoa không quản thằng con trai chạy qua đây, cùng Ngô Ái Trân giành cái tô, cuối cùng cũng đem tô giành lại.

Vừa nhìn liền thấy khoai tây vàng óng bị Ngô Ái Trân làm dơ hề hề, bà nhẫn tâm đánh Ngô Ái Trân một cái.

“Chị là quỷ chết đói đầu thai?”

Bên này, Kỳ Minh An vừa chạy tới thấy mẹ mình ra tay tàn nhẫn như vậy, chân liền mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống.

“Mẹ, từ từ nối, đừng động thủ a, Ái Trân cô ấy biết sai rồi!”

Lưu Thúy Hoa vừa nghe mấy lời này, liền đánh cho con trai một cái, tức giận trừng mắt nhìn Kỳ Minh An, lấy đồ ăn còn trong rổ.

Kỳ Minh An trực tiếp vọt đến chỗ Ngô Ái Trân, ôm lấy người kiểm tra một lượt, “Ái Trân, em không sao chứ, bị đánh có đau không? Có gì em cùng mẹ nói chuyện, đừng chọc tức mẹ làm gì! Lại đây anh nhìn một cái!”

Ngô Ái Trân trong miệng còn nhai khoai tây sợi, cảm thấy càng ăn càng ngon, mặc dù bị Kỳ Minh An ôm quay vòng vòng, nhưng mắc như con sói nhìn vào rổ đồ ăn.

Sau đó, liều mạng kéo Kỳ Minh An, “Minh An, Minh An, em đói bụng!”

“Đói?”

Kỳ Minh An ngốc lăng, lại thấy vợ nhỏ liên tục nuốt nước miếng, biết không có việc gì, rốt cuộc cũng yên tâm.

Anh cả nhìn khắp nơi, xác nhận rổ trong tay của Lưu Thúy Hoa là của nhà mình, còn là rổ đồ ăn, gương mặt liền tươi cười, hỏi: “Mẹ, con đói bụng, chúng con có thể ăn hay không?”

“Con nói xem?”

Lưu Thúy Hoa với con trai cả cũng không cho sắc mặt tốt, ánh mắt chuyển hướng cười tủm tỉm nhìn con dâu thứ hai, vẻ mặt nghi hoặc.

“Vợ Bác Ngạn, đồ ăn hôm nay là con nấu?”

Mạnh Dao ngoan ngoãn gật đầu, “Đúng vậy mẹ!”

“Mẹ cùng anh, chị dâu vất vả, con không thể giúp đỡ, chỉ làm chút việc có thể làm.”

Lưu Thúy Hoa hồ nghi mà đánh giá Mạnh Dao.

Bà biết rõ đức hạnh của Mạnh Dao, gả qua một năm mà đứa con dâu này cái gì cũng không làm.

Bất quá bây giờ bà rất đói bụng, không hỏi nhiều như vậy, một tay cầm rổ, một tay cầm chén.

“Đi! Chúng ta qua đầu bờ ruộng kia ăn!”

Người ở đầu bờ ruộng không nhiều lắm.

Lưu Thúy Hoa vừa phát lệnh, Ngô Ái Trân túm Kỳ Minh An chạy về phía trước, “Minh An, mau, mau nhanh lên!”

E sợ chậm một bước, không còn thứ tốt để mà ăn.

Ven đường cỏ dại mọc thành cụm, mọi người đào con mương này cũng bởi vì một thời gian dài không có mưa, nên đào để tưới tiêu.

Mương không quá sâu, đại khai chỉ 1 mét, không có sóng, hai bên bờ là rau dại, người trong thôn thường đào rau về nhà ăn.

Mạnh Dao ở ven đường hái được cây bồ công anh, đưa lên miệng thổi thổi, bồ công anh lập tức bay theo gió, cô nhịn không được mà cười cười.

Lưu Thúy Hoa đi bên cạnh nhìn thấy màn này, ánh mắt nhu hòa không ít.

Vẫn còn là đứa nhỏ, gả cho Bác Ngạn nhà bọn họ, cũng thật ủy khuất.

Bác Ngạn nhà bọn họ cái gì cũng tốt, chỉ là quá cố chấp a, đã cưới vợ còn…..

Ai!

Lưu Thúy Hoa đi tới mương rửa sạch tay, cởi đôi giày dính đầy bùn, cũng không che giơ, trực tiếp ngồi xuống.

Chân không mang giày, trực tiếp đạp lên đất.

Nông dân, chính là không chú ý tiểu tiết như vậy!

Lưu Thúy Hoa không chú ý, Ngô Ái Trân càng không chú ý, tay cũng không rửa, trực tiếp bốc đồ ăn, cũng may Kỳ Minh An thấy sắc mặt mẹ mình không tốt, vừa lừa vừa dụ mang Ngô Ái Trân đi rửa tay.

Chờ hai người rửa tay qua, Lưu Thúy Hoa đã ăn gần xong.

Một bên ăn, một bên miễn cưỡng khen, “Này, bánh này ăn không tồi, còn có món xào khá ngon, còn cháo a? Cũng…không tệ lắm!”