Editor: Tô Nhi
—----------------
Mạnh Dao mất một lúc mới phản ứng lại, Kỳ Bác Ngạn là nói anh không có bị bệnh.
Cô thừa nhận mình bị chọc tức điên rồi.
Mạnh Dao nỗ lực áp chế tức giận trong lòng, trừng mắt nhìn anh, truy vấn: “Cái gì không được, có phiền gì đến anh sao? Là anh không đồng ý hôn, hay là anh còn vấn đề gì khác?”
Kỳ Bác Ngạn bình tĩnh nhìn sân nhà, nơi mà mười mấy năm qua anh lớn lên, sắc mặt vẫn lãnh đạm như cũ, bộ dạng không nhiễm tục trần, “Hôm nay không được!”
Mạnh Dao lúc này mới yên tâm, tức giận trừng mắt nhìn Kỳ Bác Ngạn, “Sao anh không nói sớm, làm lo chết đi được!”
“Khi nào anh rảnh nhớ nói, chúng ta mau chóng làm thủ tục ly hôn!”
Kỳ Bác Ngạn lần nữa nhìn Mạnh Dao, hơi trầm xuống, “Cô, nghĩ kỹ chưa?”
“Anh yên tâm, tôi đã rõ ràng! Tôi không trèo cao nổi, vì ngày sau được bình yên, tôi nhất định cùng anh ly hôn!”
Kỳ Bác Ngạn lúc này mới mấp máy môi không nói nữa, nghiêng đầu nhìn cây hòe trong sân.
Mạnh Dao không để ý đến anh, vào nhà lấy bàn chải, khăn lông đi rửa mặt.
Kỳ Bác Ngạn có đi ngay hay không cùng cô đâu có liên quan.
Nhưng Kỳ Văn Diệp không như dị được, cậu thân là em trai, phải giữ anh mình lại. Cậu quấn lấy khối băng Kỳ Bác Ngạn, sống chết không cho anh đi.
Mạnh Dao ở bên này vẫn luôn nghẹn cười, lâu lâu nhìn trộm bộ dạng thê thảm của thiên nga trắng.
Bất quá trong lòng cô có chút buồn bực, Kỳ Bác Ngạn tại sao mới sáng sớm đã quay về? Anh quay về cùng nữ chính Kiều Tịch Ngôn sao?
Bên kia, Kỳ Văn Diệp một tấc cũng không rời Kỳ Bác Ngạn, vẫn luôn vòng vòng sau lưng anh.
Cậu theo Kỳ Bác Ngạn vào phòng ngủ của mẹ, thấy anh nhìn xung quanh giống như đang tìm món đồ gì đó.
Lại nghĩ đến lúc này anh nói về lấy đồ, không khỏi mở miệng hỏi: “Anh hai, anh tìm cái gì? Để em tìm giúp! Trong nhà này, đồ vật đặt để đâu em đều biết!”
Kỳ Bác Ngạn trầm ngâm một lát, khẽ mở miệng nói: “Một bộ vòng bạc!”
Là vòng mà trẻ con vừa sinh ra hay đeo, Kỳ Văn Diệp lúc còn nhỏ cũng từng mang cái này.
Lúc ấy, Lưu Thúy Hoa nói là ba mua cho cậu, khi đó vòng bạc rất có giá trị, mất rất nhiều tiền mới mua được một vòng, ba cậu vì lần đó mà bị mẹ cậu mắng chết khϊếp.
“Vòng bạc? Là cái vòng trước đây em mang sao? Hắc hắc, hắc hắc, cái này thì em không biết, em đã lâu rồi chưa thấy nó!”
Kỳ Bác Ngạn không đυ.ng vào bài trí trong phòng, càng không tùy tiện đυ.ng vào đồ vật, nghe Kỳ Văn Diệp nói xong, hơi mấp máy môi, liền quay đầu đi ra cửa.
“Ai, anh, anh đi đâu? Chờ em, chúng ta ra đồng kêu mẹ về, mẹ khẳng định biết vòng ở đâu!”
“Không cần!”
Kỳ Bác Ngạn lạnh lùng trả lời, đôi mắt thanh lãnh nhìn những tia nắng ban mai đang dần xuất hiện trên bầu trời, nhẹ nhàng phun ra một câu: “Anh phải đi!”
“Anh đừng đi!”
Kỳ Văn Diệp vừa nghe liền hoảng, vội vàng cản phía trước Kỳ Bác Ngạn, hai tay dang ra, không cho anh đi.
“Anh hai, anh không thể đi như vậy, nếu mẹ biết anh về mà không gặp bà một lần, mẹ sẽ có bao nhiêu thương tâm, anh nhẫn tâm nhìn mẹ thương tâm sao?”
Kỳ Bác Ngạn nhìn quay sân, nhìn thấy sương mù dần tan đi trên bầu trời, nghe thấy tiếng gà gáy, vỗ dĩ không mang theo cảm xúc, lại hóa thành tiếng thở dài.
“Không được!”
Nước mắt Kỳ Văn Diệp rơi lã chã, cắn môi, ánh mắt tràn ngập vẻ lên án.
Cậu nhìn Kỳ Bác Ngạn, ánh mắt như những thanh kiếm vô tình đâm vào Kỳ Bác Ngạn.
“Anh rốt cuộc muốn thế nào? Sao anh lại nhẫn tâm như vậy? Sắp tới giỗ một trăm ngày của ba, anh có biết không? Mẹ rất nhớ anh, anh có biết không?”