Editor: Tô Nhi
—--------------
“Không cần con xen vào, làm người mà không phân biệt tốt xấu, đáng chịu tội!”
Lưu Thúy Hoa lạnh mặt, còn quay lại nhìn Mạnh Dao cùng Kỳ Văn Diệp, “Ai cũng không được xin giúp nó!”
“Mẹ, con thật sự biết sai rồi, mẹ cho Minh An đứng lên đi!”
Ngô Ái Trân nước mắt nước mũi tèm lem, vô cùng đáng thương.
Lưu Thúy Hoa vẫn không dao động, “Con cũng đừng xin giúp nó! Về sau mẹ có nói cái gì cũng đừng nghe! Vợ chồng hai đứa lớn rồi, tự có chủ kiến của mình, không cần ép uổng mình nghe lời mẹ, không cần chịu đựng bà già này!”
Ý tứ của mẹ…..Muốn cùng bọn họ phân gia?
Kỳ Minh An nghe được, mày liền nhíu lại, vừa định mở miệng, Lưu Thúy Hoa quét mắt nhìn anh một cái, trong mắt mang theo cảnh cáo.
Kỳ Minh An hiểu được, mẹ không muốn phân ra, chỉ muốn mượn việc này dạy dỗ vợ mình.
Trong mắt Kỳ Minh An hiện lên một tia không đành lòng, nhưng cuối cùng anh nhịn xuống không nói gì.
“Mẹ, con biết sai rồi, mẹ tha thứ cho con với, Minh An không sai, người sai là con, mẹ muốn phạt thì phạt con đi…”
Ngô Ái Trân nhảy từ trên xe xuống, cong lưng, nhìn dáng vẻ muốn quỳ cùng Kỳ Minh An.
Lưu Thúy Hoa đỡ tay, “Con còn dám quỳ?”
“Mẹ bảo nó quỳ, nó quỳ đó là đạo lý. Nó là chồng của con, nhưng nó cũng là con trai của mẹ. Mẹ có nhiệm vụ dạy nó nên người, còn con mẹ vẫn sẽ nói cho con biết đạo lý làm người nhưng nghe hay không đó là quyền ở con!”
“Mẹ, con nghe, con nghe, về sau con đều nghe lời mẹ, con thề, mẹ tha cho Minh An lần này đi!”
Ngô Ái Trân khóc đến mắt mũi tèm lem, hoàn toàn không để ý đến dáng vẻ của mình.
Mạnh Dao đến bên cạnh Lưu Thúy Hoa, thấp giọng cầu tình, “Mẹ, chị dâu chỉ là không khéo ăn nói, chị ấy không có ý xấu đâu, mẹ tha thứ cho chị ấy mau để anh cả đứng lên đi mà mẹ!”
Mạnh Dao nói rất nhỏ, nhưng Lưu Thúy Hoa lại dùng giọng nói so với thường ngày còn lớn hơn để hỏi lại.
“Con xác định muốn tha thứ cho chị dâu con? Vừa rồi miệng nó ồn ào cái gì con cũng nghe rồi, ở trong thôn này thế nào con cũng biết rồi, con cảm thấy đó là giỡn, nhưng mấy người kia không nghĩ vậy, con hiện tại ra ngoài mà xem, không biết bao nhiêu người đang bàn tán về con, chị dâu con hất nồi nước bẩn này, con phải chịu bao nhiêu tiếng xấu!”
Mạnh Dao sờ sờ mũi, nhỏ giọng nói thầm: “Loại sự tình này, kỳ thật không quá hai ngày mọi người sẽ không bàn tán nữa, hơn nữa….”
Mạnh Dao cẩn thận nhìn Ngô Ái Trân mà nói nhỏ, chỉ đủ mình Lưu Thúy Hoa nghe.
“Hơn nữa, mọi người ở trong thôn đều không để lời chị dâu nói để trong lòng, hẳn là sẽ không tin lời…”
Lưu Thúy Hoa nghe tới đây có trút cứng đờ khóe miệng.
“Không ai tin? Con có biết, tuy thôn này toàn mấy người không đàng hoàng, nhưng con nói xem trong thôn này ai sẽ cưới một người vợ như vậy vào cửa?”
Ngô Ái Trân trước đây nghe mẹ chồng dạy dỗ đều là tai trái qua tai phải, hiện tại không biết tại sao, chỉ cảm thấy tâm có chút đau.
Chị vừa khóc đến rối tinh rối mù, vừa nói: “Mẹ, con về sau không bao giờ nói bừa, mẹ tha thứ cho con lần này đi!”
Lưu Thúy Hoa thấy Ngô Ái Trân như vậy, quả thật có chút không nỡ, mà nói; “Người con nên xin lỗi không phải là mẹ!”
Ngô Ái Trân lúc này mới chuyển mắt nhìn Mạnh Dao, tầm mắt chị đều mờ hồ, không thấy rõ người lắm, chỉ cúi đầu xin lỗi.
“Em dâu, chị thật xin lỗi em, em nấu cơm cho cả nhà ăn, chị còn oan uổng em, chị, chị đáng chết, em tha thứ cho chị đi!”
“Chị đừng nói vậy, em biết chị thích nói giỡn, không coi là thật, em không trách chị dâu!”
Ngô Ái Trân thúc tha thúc thít, ánh mắt có chút dại ra, không thể tin Mạnh Dao dễ dàng tha thứ cho cô như vậy.
Chị trước kia đặc biệt chán ghét Mạnh Dao.
Mạnh Dao gả vào cái nhà này, mẹ chồng cũng không bắt em ấy làm việc gì, còn có thường xuyên cho em ấy tiền mua quần áo đẹp, ăn ngon, mọi thứ so với chị đều hạnh phúc hơn.
Chị kỳ thật không phải là người mang thù, nhưng đối với Mạnh Dao, đó là cảm thấy khó chịu, mỗi lần nhìn thấy em ấy, chị sẽ châm chọc vài câu.
Hiện tại chị cảm thấy, trước đây mình có chút hơi quá phận.
Mạnh Dao tuy rằng lười, trong nhà không làm gì nhưng trước đây em ấy chưa nói gì khiến người khác khó chịu, không giống như chị, mở miệng ra liền làm người khác nghẹn đến mức hoảng.