Chương 3: Khoản Lớn

Editor: Tô Nhi

---------------

Sở dĩ lấy bà Lưu Thúy Hoa ra uy hϊếp Kỳ Văn Diệp là bởi vì trong sách nói vị mẹ chồng đanh đá này quản con đặc biệt nghiêm.

Mấy đứa con của bà ấy, đứa nào cũng đặc biệt nghe lời.

Sau khi Kỳ Văn Diệp bị bà ấy phát hiện trộm tiền, liền bị bà ấy đánh cho một trận sợ chết khϊếp.

Cô không tin, thằng nhóc này không sợ.

Kỳ Văn Diệp có thể tưởng tượng cảnh sau khi mẹ mình biết mình làm việc xấu, thời điểm Mạnh Dao uy hϊếp, trong mắt cậu xẹt qua một tia kinh hoàng, khẩn trương trừng mắt lại Mạnh Dao, “Chị dám?”

Còn dám uy hϊếp cô?

Mạnh Dao lập tức ngẩng cổ, lớn tiếng kêu: “Mẹ…….”

“Thực xin lỗi!”

Mạnh Dao vừa kêu mẹ, Kỳ Văn Diệp liền buột miệng thốt ra tiếng.

Ngay sau đó, cậu vẻ mặt khẩn trường nhìn Đường Dao, e sợ cô thật sự gọi bà đến đây.

Mạnh Dao rất vừa lòng, lại làm bộ cao thâm khó đoán, trầm mặc nhìn Kỳ Văn Diệp, dọa cậu lắp bắp nói: “Tôi, tôi đã xin lỗi rồi, chị còn muốn thế nào?”

Mạnh Dao duỗi bàn tay ra, hướng cậu nói, “Tiền trộm được đâu, đem ra đây!”

Kỳ Văn Diệp cắn răng, trừng mắt nhìn Mạnh Dao.

Xem bộ dạng kia là vẫn không chịu đưa.

Mạnh Dao không nói hai lời, lập tức kêu lên: “Mẹ……”

“Đừng, tôi đưa, tôi đưa cho chị còn không được sao?”

Kỳ Văn Diệp cuối cùng cũng nhanh nhẹn lấy trong túi ra một xấp tiền nhỏ, có 1 đồng, 5 đồng, 1 xu, 2 hào, 5 hào, 1 tệ,....

Còn lấy thêm, xem ra con số không nhỏ.

Mắt Mạnh Dao lập tức phát sáng, đem tiền kia nắm chặt.

Kỳ Văn Diệp vẫn chưa buông tay, cô phải dùng sức mới đoạt được.

Tiền để trong tay, ngón tay liền tự động giữ lấy, đem tiền tới đếm.

2 tệ 7 đồng.

Số tiền này ở hiện tại, chính là con số lớn.

Mạnh Dao vui vẻ đem tiền nắm chặt trong tay, giương mắt nhìn lại Kỳ Văn Diệp, nhanh chóng thu lại cảm xúc của mình, gương mặt tròn trịa ra vẻ vô cảm.

“Thấy em thật tâm xin lỗi, hơn nữa còn đưa tiền, hôm nay chị đây không cùng cậu so đo, còn một lần nữa, xem chị đây thu thập emthế nào!”

Nói xong lời tàn nhẫn, Mạnh Dao ngồi xem đem quần áo đã giơ mang đi giặt lại, ngang nhiên bước ra khỏi cửa.

Kỳ Văn Diệp thấy Mạnh Dao đi liền nhẹ nhàng thở ra, nhưng nhớ lại số tiền vừa mất, vẻ mặt lại ảo não.

Cậu hướng bóng dáng mập mạp của Mạnh Dao cắn chặt răng, vừa nảy sinh lời ác độc nói làm cho bà béo Mạnh Dao ăn khổ thì Mạnh Dao đột nhiên quay đầu lại, làm cậu sợ đến mức bỏ chạy.

Mạnh Dao nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé chật vật chạy trốn, không khỏi lắc đầu.

Trong sách đem cậu thành đứa trẻ lưu manh hung ác, uy hϊếp đe dọa, xảo trá làm tiền, không có chuyện ác nào chưa làm qua, nhưng rõ ràng cậu là đứa bé nghịch ngợm gây sự vẫn biết sợ.

Vẫn còn chút đáng khen.

Mạnh Dao đi đến giếng nước, đem quần áo dơ giặt lại lần nữa, vắt khô liền treo lên dây thừng được cột ở hai gốc cây.

Trong vườn có cây hòe, thân cây rất to, cho bóng râm rất nhiều, vì vậy nên sân có thêm một khoảng râm mát.

Mạnh Dao giặt quần áo xong, đã hơn 11 giờ, cô đói không chịu được, thêm nước, nhóm lửa, bắt đầu nấu cơm.

Mạnh Dao vừa rồi lấy mẹ chồng Lưu Thúy Hoa ra uy hϊếp Kỳ Văn Diệp, nhưng thật ra bà ấy không có ở nhà, bây giờ là thời điểm gặt, bà ấy cơ hồ một cả ngày đều ở ngoài ruộng.

Nước sôi, Mạnh Dao đem nửa chén gạo đã rang đổ vào nồi.

Trong nhà không có nhiều gạo lắm, nấu cơm quá xa xỉ, Mạnh Dao tính toán sẽ nấu nồi cháo.

Dùng muôi khuấy đều, sau đó đậy nắp nồi lại.

Trong lúc chờ đợi, Mạnh Dao đi xuống hầm lấy mấy củ khoai tây đem đi rửa sạch sẽ, cắt sợi, ngâm trong nước làm khoai tây xào sợi ăn kèm.

Trong vườn có một nhúm hành, là do mẹ chồng Lưu Thúy Hoa trồng, Mạnh Dao nhổ một cây để làm gia vị.

Ở góc tường có cây ớt, Mạnh Dao biết loại ớt này rất cây nên chỉ hái một trái.

“Xèo” một âm thanh vang lên, đồ ăn vừa mới đổ vào chảo đã truyền đến mùi hương mê người.

Mùi thức ăn bay vào nhà, Kỳ Văn Diệp thò đầu ra ngoài cửa sổ ra sức hít hà.

Thơm!

Tại sao lại thơm như vậy?