Editor: Tô Nhi
----------------
Mạnh Dao đã nhìn ra, kỳ thực mẹ chồng của cô là miệng dao găm tâm đậu hủ.
Thấy Lưu Thúy Hoa đang thu dọn chén đũa, cô vội ngồi xuống hỗ trợ.
“Ai, con đi về nha mẹ.”
Nhưng nghĩ đến bà phải ở ngoài nắng làm việc, cô ở nhà hưởng phúc, lại có chút chột dạ.
Lại mở miệng hỏi: “Mẹ, việc ngoài ruộng….”
“Như thế nào? Con cũng muốn ở lại làm ruộng?”
Gương mặt tròn trịa của Mạnh Dao cứng lại, rồi lần nữa lộ ra biểu cảm đáng thương, “Mẹ, con chỉ sợ….” Chỉ sợ không được!
Cô đội mũ rơm, đứng dưới bóng râm mà vẫn luôn đổ mồ hôi, nếu trực tiếp ra nắng làm ruộng, chỉ sợ có trực tiếp ngất xỉu vì nóng đi?
“Làm không được còn nói cái rắm?”
Lưu Thúy Hoa mắng một câu, liền gập người đứng dậy, ai ngờ bị trật eo, không thể đứng thắng lên được.
“Ai da, ai da….”
Lưu Thúy Hoa kêu đau, tay thì dùng sức đấm đấm thắt lưng.
Mạnh Dao thấy tình hình không đúng, vội vàng ném đồ trên tay xuống, đến phía sau lưng mẹ chồng, giúp bà đấm lưng.
Đấm vài cái, rốt cuộc Lưu Thúy Hoa cũng có thể đứng thẳng, Mạnh Dao vội vàng đỡ bà đứng lên.
“Mẹ không sao chứ?”
Lưu Thúy Hoa cong người, đỡ eo, rõ ràng không thoải mái, nhưng vẫn lắc đầu, “Không có việc gì, chỉ là trật eo mà thôi!”
“Mẹ có phải hay bị vậy lắm đúng không? Chúng ta tới bệnh viện nhìn thử đi?”
Mạnh Dao nghi ngờ Lưu Thúy Hoa làm việc nặng bị thoái hóa thắt lưng.
Lưu Thúy Hoa có lẽ ngại Mạnh Dao nói nhiều, không kiên nhẫn xua tay, “ Bệnh cũ không gì hết, nhìn cái mà nhìn? Nhanh cầm đồ đi về đi!”
“Chính là mẹ….”
Mạnh Dao thấy mẹ chồng không đứng không nổi, có chút lo lắng.
Lưu Thúy Hoa thấy phiền, giơ bàn tay hù dọa Mạnh Dao, “Có đi hay không?”
Mạnh Dao do dự, nhưng nghĩ đến đi bệnh viện cũng là cả vấn đề, vẫn là gật đầu.
“Mẹ chú ý một chút, đừng làm quá sức!”
“Được rồi, được rồi!”
Lưu Thúy Hóa cố gắng mang giày vào, lại đấm đấm eo, liền hướng ra ruộng.
Đi được vài bước, quay đầu lại.
“Nga, đúng rồi, trở về nói với Văn Diệp, nói nó đi học cho tốt, thằng nhóc này láu cá lắm, nếu nó không nghe lời, dám trốn học, con nói với nó, chờ mẹ về cho ăn đòn!”
Mạnh Dao: “.....” Quả nhiên không ai hiểu con bằng mẹ, bà hiển nhiên biết Văn Diệp trốn học!
Mạnh Dao ngoan ngoãn gật đầu, Lưu Thúy Hoa không kiên nhân, vẫy vẫy tay, rồi ra ruộng.
Mạnh Dao mau chóng về đến nhà, thì đυ.ng Kỳ Văn Diệp đang đứng dáo dác nhìn xung quanh.
Vừa thấy cô, liền co giò chạy về nhà.
Mạnh Dao theo bản năng thì thấy không đúng, liền nhanh chân đi về.
Nhưng cô chưa bước qua cửa cổng, Kỳ Văn Diệp lại quay lại, gân cổ ngạo mạn tuyên bố.
“Đồ ăn trong nhà tôi đã ăn hết rồi, không còn phần của chị!”
Mạnh Dao: “.....”
Trước khi đi cô còn dặn cậu để lại cho cô một phần!
“Nhìn cái gì mà nhìn! Nhìn cũng không còn đâu! Chị cũng đừng hy vọng tôi làm cho chị ăn, tôi không làm đâu!”
Mạnh Dao nghe xong gật đầu, “Cho nên đâu?”
Kỳ Văn Diệp ngẩn ngơ, “Cho nên, cho nên….”
Cho nên cái gì?
“Ăn cơm chị làm, lại không để phần cho chị, cho nên, em muốn bồi thường chị thế nào?”
Kỳ Văn Diệp mở to cái miệng nhỏ, “Tôi, tôi…”
Mạnh Dao không chớp mắt nhìn Kỳ Văn Diệp, chờ cậu trả lời.
Kỳ Văn Diệp rối rắm một lúc, cắn răng, móc trong túi ra một tờ góc tiền, “Cái này, bồi thường cho chị!”
Mắt Mạnh Dao sáng ngời, lập tức nhận lấy tiền.
“Không nghĩ tới a, em có nhiều tiền như vậy, tiền này….”
“Tiền này không phải là tiền em trộm đó chứ?”
Ai trộm tiền? Đây là tiền mẹ cho mua đồ dùng học tập!”
Mạnh Dao cầm tiền, giọng run nhẹ, “Em đưa tiền mua đồ dùng học tập cho chị, là quyết tâm muốn mẹ mắng chị hả?”