Chương 7: Không Nhận Ra Chị Rồi Sao?

Diệp Kiều bị đánh thức bởi tiếng gọi dậy của đại viện, tiếng kèn lệnh xa lạ một lần nữa chứng minh cho cô rằng cô đã sống lại.

Chiều qua sau khi ra khỏi khu rừng thủy sam, cô đã tìm kiếm rất lâu mới tìm thấy căn nhà cũ của ông nội, sau khi trở về phòng ngủ của mình tắm rửa liền đi ngủ.

Cô đi chân trần trong căn phòng trang trí cổ xưa, nội thất làm bằng gỗ lâu năm tỏa ra hương thơm tự nhiên, đứng trước gương trang điểm, ngón tay mảnh khảnh chạm nhẹ vào mặt bàn gỗ thịt, xúc cảm chân thực, ấm nhuận truyền đến.

Trong gương, một cô gái với khuôn mặt xinh đẹp, lông mày như tranh vẽ, mắt như sao, da trắng nõn nà, môi như anh đào, kiều diễm, quyến rũ, khi khẽ cười, khóe miệng hiện lên đôi má lúm đồng tiền ngọt ngào.

Đây thực sự là dáng vẻ khi cô 18 tuổi, không phải là dáng vẻ khi cô 38 tuổi bị giày vò trong nhà lao đến mức già đi 20 tuổi.

Nghĩ đến việc mình đã trùng sinh, cô vẫn xúc động muốn khóc.

Dưới lầu truyền đến tiền đàn dương cầm.

Là Diệp Trăn Trăn đang luyện đàn.

Diệp Trăn Trăn, em gái cùng cha khác mẹ của cô, tiểu công chúa, viên ngọc quý trên tay của nhà họ Diệp. Mắt cao hơn đầu, coi thường cô từ nông thôn lên, trước giờ đều gọi trực tiếp tên cô, chưa từng gọi một iếng chị.

Cô nhớ rằng Diệp Trăn Trăn đã ở đây cả kỳ nghỉ hè.

Mẹ kế Tần Lan ngoài miệng nói rằng để Diệp Trăn Trăn đến Tướng Quân Lâu để bầu bạn với mình, thật ra là sợ cô độc chiếm tình yêu của ông nội!

“Cô Trăn Trăn, lúc cô chơi đàn thực sự giống như một chú thiên nga trắng tao nhã, tắm trong ánh ban mai, xinh đẹp và thánh thiện!” Con gái của dì Phương bảo mẫu lại đang tâng bốc Diệp Trăn Trăn.

Diệp Trăn Trăn vẫn tỏ vẻ cao ngạo, nhẹ nhàng đóng nắp đàn lại, như thể không cần Trần Nhã khen cô ta, cô ta vốn chính là một chú thiên ngan trắng tao nhã, hoặc là, từ nhỏ đến lớn cô ta luôn mang vầng hào quang của tiểu công chúa nhà họ Diệp, là “con nhà người ta” trong mắt hàng xóm láng giềng, đối với lời khen ngợi của Trần Nhã, đã nghe đến chai tai rồi.



“Haizzzz, nhưng thật không công bằng, cô ưu tú như vậy, lão thủ trưởng vẫn thiên vị đồ nhà quê đó! Hôm qua lão thủ trưởng đặc biệt căn dặn mẹ em cho người gửi thêm mấy thùng nước ngọt Bắc Băng Dương, nói là cô ta thích uống!” Trần Nhã lại nói.

Sau khi nghe những lời của Trần Nhã, Diệp Trăn Trăn vừa tức giận vừa căm hận.

Đồ nhà quê đó, không có nhan sắc, không có tài năng, không có phẩm đức, còn là con ngoài giá thú với một người phụ nữ thôn quê khi cha xuống nông thôn, cô dựa vào đâu mà được cưng chiều hơn mình?!

“Cô ta quê mùa như vậy, lại còn tự ti, ông nội chỉ thương hại cô ta mà thôi!” Diệp Trăn Trăn kiêu ngạo nói, giọng nói rất lớn.

Những gì hai người họ nói bị Diệp Trăn đang đi xuống lầu nghe thấy, lúc này, Diệp Trăn Trăn và Trần Nhã đang nhìn cô với vẻ mặt sững sờ, đương nhiên là họ không sợ bị cô nghe thấy họ nói xấu cô sau lưng, những lời này ngày nào họ cũng nói trước mặt cô.

Từ cầu thang đi xuống, đi giày thể thao Nike màu trắng, tất thể thao, để lộ đôi chân dài, mặc quần đùi thể thao màu đen, áo cộc tay thể thao màu đỏ hồng, cột tóc đuôi ngựa cao, mỹ nhân, là ai?!

Trần Nhã và Diệp Trăn Trăn vẫn luôn cao ngạo và tao nhã, vẫn còn đang sững sờ!

“Trăn Trăn, không nhận ra chị rồi sao?” Diệp Kiều gần như đi đến trước mặt Diệp Trăn Trăn, nhìn tiểu công chúa nhà họ Diệp trưng diện như búp bê Barbie, cao giọng nói.

Phải nói rằng, Diệp Trăn Trăn lúc này thật sự là một tiểu công chúa, không có chàng trai nào trong đại viện này là không thích cô ta?

“Chị……?” Diệp Trăn Trăn vẫn còn đang bang hoàng lên tiếng, cô ta không phải muốn gọi cô là chị, chỉ là đang nghi hoặc, bởi vì quá sốc thành ra đã gọi cô.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Kiều hiện lên một nụ cười, cô cao hơn Diệp Trăn Trăn hơn nửa cái đầu, “Ngoan lắm!”

Thuận miệng lợi dụng vị tiểu công chúa kiêu ngạo này, ở kiếp trước khi cô chết đã 38 tuổi rồi, Diệp Trăn Trăn ở trước mặt chỉ mới 16 tuổi, có cảm giác giống như một người dì nhìn cháu gái! Tuy nhiên, cô chỉ lớn hơn cô ta hai tuổi!"