Chương 27: Mộng Đẹp

Lục Bắc Kiêu vốn đã khô nóng nên vội vàng lên lầu tắm nước lạnh, vừa vào nhà đã thấy lão phu nhân đuổi theo muốn hỏi.

"Bà già ngốc, chắc chắn trong đại viện này thôi!" Lão tư lệch Lục cất giọng nói.

Cho nên không cần đưa con gái nhà người ta về nhà.

Lòng bà cụ bỗng chốc bị gợi lên, "Trong đại viện? Là con gái nhà ai?"

Lão tư lệnh bình chân như vại, tiếp tục phẩy quạt.

"Nhà họ Lý, 25 tuổi? Lớn hơn Kiêu Kiêu nhà mình 4 tuổi, không đúng, hình như có chồng rồi! Không đúng, không đúng. Nhà họ Tôn? Cũng không đúng, nhóc đó đã không còn ở đại viện từ lâu... Ai đây? Chẳng lẽ là nhà lão Diệp ở bên cạnh?" Bà cụ nói một mình, bà nói một đống, lão tư lệnh cũng không nói gì. Nhưng nhắc đến nhà lão Diệp, ông cụ ngồi dậy nghiêm túc nhìn bà cụ.

"Trăn Trăn kia nhà lão Diệp mới mười sáu tuổi mà, vị thanh niên đấy! Không được không được, phạm pháp!" Bà cụ lại nói.

Lão tư lệnh lại nằm xuống, "Bà già ngốc!"

"Ha ha, cái ông này, ông lại mắng tôi! Ông thông minh thì đoán đi!" Bà cụ tức giận.

Lão tư lệnh lắc đầu, không để ý đến bà.

Bà cụ nghĩ tiếp, bà đã đếm tất cả các cô gái trong khu nhà đều bằng tuổi cháu trai cả của mình, nhưng bà không nghĩ đến một cô gái khác của nhà họ Diệp, Diệp Kiều!

--



Dưới vòi hoa sen, cơ bắp của người đàn ông từng bó, làn da vì phơi nắng thường xuyên nên tự nhiên bị sạm đi. Vai rộng, eo hẹp, đôi chân dài muốn lấy mạng người ta. Anh ta từ phòng tắm hiện đại bước ra, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, người phụ nữ đang nằm trên giường, vừa thấy anh ta đi tới liền lùi lại, lại bị anh ta ngang ngược chặn lại...

"Yêu tinh, trốn đâu? Hả?" Người đàn ông nói bên tai cô, giọng nói khàn khàn thu hút. Ngay sau đó đầu của cô trống rỗng, toàn thân nhẹ nhàng, lơ lửng trong mây.

Người đàn ông kia cũng chính là Lục Bắc Kiêu.

Cô gái kia, chính là cô...

Diệp Kiều tỉnh lại, miệng đắng lưỡi khô, rung động từ sâu trong cơ thể, cảm giác tràn đầy chân thực như thế khiến đỏ mặt tim đập.

Chết tiệt!

Cô lại mộng xuân!

Cảm giác về giấc mộng xuân này đẹp hơn, quyến rũ hơn so với thực chiến trong trí nhớ!

Lục Bắc Kiêu trong mơ thật quyến rũ, giống như bây giờ ...

Cô rời giường, vỗ nước lạnh lên mặt, mới hoàn toàn tỉnh khỏi giấc mơ quyến rũ đó.

Còn nhiều thời gian!



--

Nửa đêm có giông bão, nhiệt độ xuống thấp. Sau cơn mưa tiểu viện có không khí trong lòng, rau quả tươi non uống đầy nước mưa, cảnh tượng đầy sức sống.

Ông nội của cô là người yêu lao động, không giống những cán bộ nghỉ hưu khác .Ông thích chơi hoa cỏ, nuôi chim chóc, ông trồng đầy rau quả trong viện. Tường bên viện có đầy những giàn mướp, hoa vàng tươi, từng ngọn mướp rủ thẳng xuống; dưa leo trên giàn treo cũng xanh mướt; cây đậu đũa rủ xuống từng chùm; những quả cà chua cũng chín vàng cam, không giống như màu đỏ chín trong nhà kính sau 20 năm.

Còn có cà, ớt xanh, cái gì cần cũng có.

Cô hái một quả cà chua, há miệng cắn, hương vị chua quen thuộc trong trí nhớ kia.

Muifvij kia khiến cô nhớ tới quê hương của mình ở phía bắc Giang Tô, cô vẫn chưa nhắc đến nó với ông nội của mình.

Cô cầm giỏ rau, hái chút trái cây gửi cho ông bà cụ bên cạnh.

Đứng trong sân nhỏ nhà lão tư lệnh Lục, cô căng thẳng bởi vì kiếp trước cô gắng làm bà cụ Lục cũng không chào đón cô.

"Bà nội... Lục!" Bóng lưng bà cụ mảnh mai, mái tóc hoa râm, đang đứng trước một khóm cây dành dành quay lưng về phía cô, đang cắt những bông hoa đang nở.

Cô lo lắng gọi, trên mặt mang nụ cười xán lạn.

Bà cụ Lục thầm nghĩ, sáng sớm mà ai đến vậy?

Bà cụ xoay người, chỉ thấy một cô gái trẻ mặc váy, trong veo như nước cười ngọt ngào cầm một giỏ rau đứng trước mặt bà.