Chương 20: Một Bông Hoa Đào

Từng khuôn mặt tràn đầy thanh xuân và sức sống mà cô ghét ở kiếp trước, bây giờ nhìn lại, tất cả đều rất đáng yêu.

Thật ra họ không hề xấu, đoàn kết, trượng nghĩa, không bao giờ bắt nạt con gái! Là cô không tốt, bị Thẩm Hi Xuyên xúi giục, phản bội họ, suốt ngày chống lại họ.

“Ồ, lúc trước nhìn thấy chúng ta, chạy nhanh như chuột qua đường, bây giờ to gan rồi!” Mặc dù Cường Tử là người ít tuổi nhất ở đây, nhưng cũng là ngang tàng nhất. Mỗi lần đánh nhau, cậu ta đều xông lên đầu.

“Kẻ phản đồ, có phải lại bàn bạc xem làm thế nào để đối phó với chúng tôi không?! Tôi vừa thấy cậu và Lý Vận đó ở cùng nhau!” Cháu trai nhỏ của lão sư trưởng Trần, Trần Đào ra vẻ lưu manh, chất vấn cô.

Diệp Kiều nhếch môi, hai tay vòng trước ngực nói: “Cường Tử, cậu mắng ai là chuột hả? Trước đây là tôi không muốn để ý đến các cậu, chứ không phải là sợ! Trần Đào, cậu nói chuyện có thể động não chút không? Hôm qua các cậu đánh Thẩm Hi Xuyên, tôi đã giúp cậu ta sao? Nếu tôi còn cùng một phe với cậu ta, bâu giờ các cậu còn có thể ở đây chơi bóng như không có chuyện gì sao? Đã bị cha mẹ các cậu xử cho không gặp được người khác từ lâu rồi!”

“Diệp Tiểu Kiều! Cậu còn dám nói nữa à, mỗi lần hai đám chúng tôi đánh nhau, cậu luôn chạy đến chỗ ông cậu mách lẻo, cậu có biết xấu hổ không?! Kẻ phản đồ cõng rắn cắn gà nhà!” Lục Bắc Trì mặc áo phông hải quân sọc xanh trắng không xoay bóng nữa, trách mắng Diệp Kiều.

“Đúng vậy! Nha đầu không hiểu quy tắc! Ỷ mình là con gái, mấy anh đây không dám ra tay phải không?” Hắc Tử người cũng như tên, trông rất đen, khi nói chuyện lộ ra một hàm răng trắng, vô cùng bắt mắt.

Thực sự xin lỗi, các vị đại ca, Diệp Kiều tôi kiếp trước quá ngu ngốc, vì tên cặn bã Thẩm Hi Xuyên đó mà suốt ngày mách lẻo!

“Đó đều là chuyện trước kia rồi, các cậu còn nhắc đến làm gì?! Diệp Kiều tôi đêm nay nói ở đây, sau này nếu tôi còn giúp Thẩm Hi Xuyên, tên của tôi sẽ viết ngược lại!” Diệp Kiều, Kiều Diệp, trước đây tên của cô chính là Diệp Kiều.

“Này! Tôi đã nói cô bé này đổi tính rồi, các cậu cứ không tin! Nhìn xem bộ quần áo này, cách ăn nói này, khí chất này, đâu còn là Diệp Kiều Kiều nhà quê đó nữa!” Người nói giúp Diệp Kiều là Trình Đại Phi, khi cậu ta nói chuyện, hai má còn ửng đỏ.

Trình Đại Phi cũng đổ gục, mẹ kiếp, sao cậu ta càng nhìn Diệp Kiều càng ngại ngùng chứ?

Giống như nhìn thấy nữ thần, sợ rồi!



Còn nảy sinh một mong muốn bảo vệ một cách khó hiểu đối với cô!

“Vẫn là Đại Phi anh minh!” Diệp Kiều khen ngợi Trình Đại Phi, chỉ thấy hai má của chàng trai càng đỏ hơn, giống như tôm hùm nấu chín!

“Được rồi! Diệp Tiểu Kiều! Sau này đừng tác yêu với thiếu gia, nếu không, thiếu gia sẽ không tha cho cậu đâu!” Lục Bắc Trì cảnh cáo cô.

Diệp Kiều nhìn Lục Bắc Trì không nói gì, với vẻ mặt cậu có thể làm gì tôi. Thầm nghĩ, tiểu tử nhà cậu cứ chờ đấy, sau này trở thành chị dâu của cậu rồi, không trị cậu ngoan ngoãn nghe lời không được!

“Trì Tử, tôi thấy Diệp Kiều thật lòng hối cải rồi, được rồi, chúng ta tiếp tục chơi bóng đi!” Trình Đại Phi ôm lấy vai của Lục Bắc Trì, kéo cậu đi.

Lục Bắc Trì cũng không thể thật sự làm gì Diệp Kiều, đành phải tiếp tục đi chơi bóng, Diệp Kiều nhìn những bóng dáng đó rời đi, cô mỉm cười quay người, đi về dãy nhà Tướng Quân Lâu.

Vừa quay lại sân bóng rổ, Trình Đại Phi đã chạy đi với lý do đau bụng, cậu ta đuổi theo Diệp Kiều với tốc độ nhanh nhất.

“Diệp Kiều! Tôi đưa cậu về! Nửa đêm rồi, một cô gái như cậu không an toàn!” Trình Đại Phi cười nói, đèn đường không sáng như ở sân bóng rổ, vừa hay che giấu khuôn mặt ngượng ngùng của cậu ta.

Không an toàn?

Đại viện quân khu sợ là nơi an toàn nhất cả thành phố J rồi, nhà nào cũng không đóng cửa vào ban đêm, nơi nào cũng thấy đội cảnh vệ đi tuần!

Trước đây, trong nhóm của Lục Bắc Trì, Trình Đại Phi chính là người hay mỉa mai cô nhất!