Chương 10: Cô Nhóc, Thật Biết Cách Quyến Rũ Người Khác

Lục Bắc Kiêu đứng ở cửa nhà của lão tham mưu trưởng Diệp, nói với bảo mẫu: “Cháu tìm đại tiểu thư của nhà mình!”

“Anh Bắc Kiêu! Anh tìm em có chuyện gì vậy?!” Người đi ra là một đại tiểu thư khác của nhà họ Diệp.

Anh suýt nữa quên mất, nhà họ Diệp còn có một cô nhóc như vậy! Tên là gì nhỉ? Nhất thời anh không nhớ ra.

Mặc dù bề ngoài Diệp Trăn Trăn tao nhã, rụt rè, nhưng trong lòng lại bồn chồn, cho dù lớn lên trong đám trai đẹp, khi đối diện với cực phẩm như Lục Bắc Kiêu vẫn sẽ đỏ mặt.

Anh tìm mình có chuyện gì vậy?

“Tôi không tìm cô, tôi tìm Diệp Kiều!” Lục Bắc Kiêu dứt khoát nói, lời nói vô tình thực sự giội cho Diệp Trăn Trăn một gáo nước lạnh!

Anh tìm đồ nhà quê đó làm gì?!

Lửa giận trong lòng Diệp Trăn Trăn cuối cùng bị khơi ra, như thể chỉ qua một đêm, toàn thế giới đều xoay quanh đồ nhà quê đó!

Cô ta vẫn giả vờ đi vào gọi Diệp Kiều, nhưng thật ra là không gọi, làm sao có thể để anh Bắc Kiêu nhìn thấy dung mạo thật sự của đồ nhà quê đó chứ!

“Anh Bắc Kiêu, Diệp Kiều chị ấy vẫn đang ngủ, chị ấy nói không gặp ai cả! Chị ấy không coi ai ra gì quen rồi, anh tìm chị ấy có chuyện gì vậy?” Diệp Trăn Trăn đi từ trên cầu thang xuống, cười nói, lúc này mới để ý trên vai Lục Bắc Kiêu khoác một bộ đồng phục trông rất quen.

“Ai nói là chị đang ngủ?” Diệp Kiều từ trên lầu đi xuống, cô cao giọng nói.



Diệp Trăn Trăn lại bị vả mặt một lần nữa.

“Á? Chị không phải đang ngủ sao? Em ở cửa phòng chị gọi mấy lần đó!” Diệp Trăn Trăn vội vàng nói dối, Diệp Kiều trực tiếp phớt lờ cô ta, ánh mắt hướng về giữa phòng khách, chỗ Lục Bắc Kiêu vẫn với dáng vẻ cà lơ phất phơ đứng sừng sững.

Nhìn thấy bộ đồng phục vắt trên vai anh, cô đã hiểu ra.

Cô gái bước xuống từ cầu thang, mặc một chiếc quần short bò, bên trên phối với một chiếc áo ba lỗ ôm người màu cam, bên ngoài khoác một chiếc áo sơ mi trắng, mái tóc đen, giống như nữ thần, đến trước mặt anh.

Hóa ra thân hình dưới chiếc áo phông rộng lại gợi cảm chết người, làn da toàn thân trắng đến lóa mắt, nhẵn bóng như mỡ đặc.

Trên người cô có hương thơm thoang thoảng sau khi tắm, mang lại cảm giác mát lạnh sảng khoái trong ngày hè oi bức này.

Diệp Kiều ngẩng đầu lên, trực tiếp nhìn Lục Bắc Kiêu 21 tuổi trước mặt không chớp mắt một cách tự nhiên, nghĩ đến chuyện vướng mắc với anh, cái chết của anh ở kiếp trước, trái tim đau đớn. Ở kiếp trước, anh yêu cô như vậy, chỉ trách cô có mắt không tròng, không biết tốt xấu……

Nụ hôn hôm qua là xuất phát từ nội tâm của cô.

“Tìm em à? Anh Bắc Kiêu!” Cô bắt chước dáng vẻ của Diệp Trăn Trăn, giống như một cô gái nhỏ, yêu kiều gọi.

Thật ra, mặc dù tuổi tâm lý của cô đã là 38 tuổi, nhưng trên thực tế cô mới 18 tuổi.

Cô nhóc, thật biết cách quyến rũ người khác!



Cùng gọi là “anh Bắc Kiêu”, Diệp Trăn Trăn gọi liền khiến anh cảm thấy giả trân, Diệp Kiều gọi liền cảm thấy giòn đến tận xương cốt.

Lục Bắc Kiêu tháo chiếc kính lão gọng đen kiểu người già đeo đó của cô từ cổ áo ba lỗ rằn ri, lại lấy bộ đồng phục đó của cô từ trên vai xuống.

Diệp Trăn Trăn ở một bên cảm thấy mơ hồ, tại sao bộ đồng phục của Diệp Kiều lại ở chỗ của Lục Bắc Kiêu, trước đây họ đã xảy ra chuyện gì?!

“Làm phiền anh Bắc Kiêu phải mang đến rồi!” Diệp Kiều nhận lấy và nói, đi vào nhà vệ sinh với tốc độ nhanh nhất, ném bộ đồng phục đó vào giỏ quần áo bẩn và ném chiếc kính gọng đen đó vào trong thùng rác!

Thẩm Hi Xuyên chết tiệt!

Nói cái gì mà nhan sắc của cô chỉ có thể để cho anh ta ngắm, đám con trai trong khu nhà họ đều là lưu manh, đặc biệt là anh em nhà họ Lục!

Cô trở lại phòng khách, đi tới tủ lạnh lấy ra hai chai nước ngọt Bắc Băng Dương và ống hút, quay lại trước mặt anh, ném cho anh một chai, anh đưa tay đón lấy, đồng thời cũng ném lại cho cô một thứ màu đen, cô nhìn kỹ mới nhận ra đó là máy nhắn tin.

Thời kỳ đó điện thoại di động vẫn chưa bắt đầu trở nên phổ biến, máy nhắn tin là công cụ liên lạc chủ yếu.

Rất nhiều tin nhắn đều là của Lý Vận, nói rằng hôm qua Thẩm Hi Xuyên đã bị đánh gãy xương, đang ở bệnh viện, giục cô qua đó.

Đánh gãy xương, sao cậu ta không bị đánh chết chứ!

“Không đến bệnh viện thăm đối tượng của em sao?” Lục Bắc Kiêu khẽ nói, xoay người định rời đi.