Chương 22: Thật là ngoan

Trong sự quan tâm đó có sự dịu dàng của anh.

Diệp Kiều ngây ngốc, mũi càng chua xót, nước mắt muốn tràn bờ mi. Cô rất khó chịu cũng rất cảm động, chuyện cho tới bây giờ cô mới nhận ra kiếp trước anh đối với cô tốt như thế nào.

Thấy dáng vẻ buồn bã của cô, Lục Bắc Kiêu cau mày, có vẻ như nước lạnh sẽ không có tác dụng. Da của cô nhóc này vừa trắng vừa mềm như thể bóp ra được nước, chắn chắn là bỏng không nhẹ.

"Đi, đi tìm thuốc bỏng cho em!" Anh dứt lời đã cầm cổ tay cô kéo ra ngoài.

"Anh Kiêu! Không đau, không đau chút nào cả, em không yếu ớt như vậy!" Bị anh kéo đi về phía trước, bước chân của anh rất nhanh, cô dừng lại, dùng hai tay nắm lấy cổ tay anh rồi nói to.

Đèn cảm ứng trong hành lang sáng lên.

Lục Bắc Kiêu xoay người, cô nhóc cười, hai má lúm đồng tiền trên má trũng sâu xuống, trong mắt không nước nước.

"Không đau em bày vẻ muốn khóc làm gì?" Anh nhướng mày hỏi, nắm lấy cổ tay cô, trên mu bàn tay chỉ có một chút vết đỏ.

Sao cô có thể nói cho anh biết, cô đau buồn vì chuyện kiếp trước...

"Côn trùng bay vào mắt thôi!" Cô không muốn đau buồn, đã thế này cô cố trân trọng anh, yêu anh. Những gì của kiếp trước không cần hao tổn tinh thần.

"Con nhóc! Sợ hãi vì nụ hôn của anh?" Biết cô đang nói dối nên anh bất giác hỏi. Nghĩ đến nụ hôn kia, nghĩ đến cô chỉ là một cô bé, có phải bản thân anh vội quá rồi không?

"Anh Kiêu cũng hôn các cô gái khác như thế này à?” Cô thực sự tò mò, buột miệng hỏi.

Kiếp trước, Thẩm Hi Xuyên nói anh em nhà họ Lưu đều là lưu manh, thấy gái là làm, bảo cô thấy họ thì tránh xa một chút. Sau khi kết hôn, Lục Bắc Kiêu cũng có vài vụ bê bối, cô không cách nào biết được sự thật, cũng không muốn biết. Lúc đó cô chỉ mong Lục Bắc Kiêu có gái ở bên ngoài để đồng ý ly hôn với cô.

Làm sao Diệp Kiều biết rằng Lục Bắc Kiêu chỉ có một cô gái ở kiếp trước, chưa từng có người thứ hai ngoài cô.

"..." Anh im lặng, trả lời "Phải" hay là "Không phải"?

Thập niên 90 vẫn là bóng đèn đời cũ, vài con bướm đêm cứ bay quanh bóng đèn, bóng đèn được che bằng một chiếc chụp đèn bằng nhựa như một chiếc mũ trắng, dây điện đen sì vì bị mấy con ruồi đẻ một lớp trứng.

Anh đứng dưới ánh đèn, đầu quá cao, bóng đèn sắp đập vào đầu anh.

Chàng trai 21 tuổi, với một đôi mắt đen đang khóa chặt cô, cô cũng nhìn anh, ánh mắt quá hừng hực và thẳng thừng.

Ngoại trừ đánh nhau, từ nhỏ đến lớn Lục Bắc Kiêu chưa từng bốc đồng với một cô gái như vậy!

Dường như giữa răng môi còn lưu lại mùi của cô, thơm ngọt ngon miệng, đầu lưỡi của cô mềm trơn muốn lấy mạng người ta.

Đây cũng là lần đầu tiên anh nếm được mùi hương của phụ nữ.

Trước kia anh em tốt của anh nói mùi vị của phụ nữ tốt đẹp như thế nào, nhưng anh vẫn không tin. Một cô gái mềm yếu và giả tạo, cứ hay khóc thì có gì hay? Đến nhìn anh còn không muốn nhìn các cô ấy chứ huống gì là thưởng thức chứ!

Bởi vì im lặng quá lâu, đèn cảm ứng đã tắt, hai người đều không nhìn rõ nhau. Diệp Kiều chỉ cảm thấy eo đột nhiên bị anh giữ chặt, môi bị cọ xát như giấy nhám, ngứa ngáy khó chịu, như kiến

bò.

Vết chai trên ngón tay anh là do anh huấn luyện trong quân đội một thời gian dài, ngón tay vuốt ve bờ môi cô, "Thằng nhóc họ Thẩm kia từng hôn vào đây chưa?"

Giọng điệu chất vấn đầy ghen tuông.

"Không có!" Cô nói thẳng thừng và chắc chắn.

Thực sự không có. Mặc dù kiếp trước cô thích Thẩm Hi Xuyên, nhưng cô cũng là một người nhát gan, phần lớn đều là tình yêu giấu kín.

Nụ hôn đầu của cô vừa rồi bị cướp ngay dưới tầng kia.

Trong bóng tối, người nào đó đắc ý cong môi, "Thật là ngoan..."

Ngữ khí tràn đầy cưng chiều.