Chương 36: Dáng người của tô vi vi

Tiền thì dễ nói, còn mối quan hệ chính là một chuyện phiền phức.

"Cũng không tính là phiền phức, vừa hay chú tôi quen biết với giáo viên Nhị Trung, trường Nhị Trung thành phố Hàng mỗi năm đều tiếp nhận một vài học sinh chuyển trường, huống chi nhà em vốn có hộ khẩu ở thành phố Hàng, nhập học càng không có vấn đề gì.”

Cố Dung Thời dùng ánh mắt ra dấu cho Tô Vi Vi, bảo cô ăn ít đồ ăn, thấy Tô Vi Vi đưa tay ra cầm hạt đậu phộng, khóe miệng anh ta mới mang theo chút ý cười.

“Toàn nói về chị em, còn em thì sao? Nhìn dáng vẻ này của em, chắc không phải còn học tiểu học đó chứ?”

“Anh mới học tiểu học á!”

Con gái, điều không thể nhịn được nhất là dáng người của mình bị khinh bỉ!

Tô Vi Vi ưỡn ngực, sau đó…… Nhụt chí.

Cô mới 13 tuổi, ngay cả một đôi cup A cũng không có, hoàn toàn chính là một sân bay bằng phẳng.

Hơn nữa chiều cao cũng không tính là cao, lại thêm dinh dưỡng không đủ, cả người nhỏ nhỏ gầy gầy, Cố Dung Thời nghi ngờ cô là học sinh tiểu học.

Cho dù giả mạo học sinh tiểu học cũng không có vấn đề gì.

“Em 13 tuổi! Khai giảng thì có thể học lớp 8!”

Tô Vi Vi nhấn mạnh trọng tâm hai từ 13 tuổi và lớp 8.

Cô, tuyệt đối không phải là học sinh tiểu học.

“Ồ"

Cố Dung Thời cười khanh khách gật gật đầu.

“Thì ra em đã 13 tuổi rồi, tôi 15.”

15 tuổi?

Tô Vi Vi chớp chớp mắt.

Cô hình như không có hỏi tuổi tác của Cố Dung Thời mà.

Từ từ……

Cố Dung Thời chắc không phải là muốn nói, anh ta lớn hơn cô 2 tuổi, nhưng lại cao hơn cô không chỉ 20 centimet đó chứ?

Này……

Thật sự quá ức hϊếp người khác rồi!

Tô Vi Vi khóc không ra nước mắt.

“Em sẽ còn cao lên nữa!”

Bắt đầu từ ngày mai, cô muốn tập luyện.

Cô muốn uống sữa bò.

Cô nhất định sẽ cao lên!

Gần đây mẹ Tô phát hiện ra Tô Vi Vi rất kỳ lạ.

Mỗi ngày thức dậy vào sáng sớm chạy bộ, lại còn nhanh chóng tìm người giao sữa bò, một nhà sáu người, mỗi người một bình sữa.

“Mỗi ngày một ly sữa, người Trung Quốc khỏe mạnh!”

Tấn tấn tấn.

Tô Vi Vi hô khẩu hiệu, uống một hơi cạn sạch sữa bò trên tay.

Hôm nay, lại là một ngày vì cao lớn mà nỗ lực cố gắng.

“Mẹ, con ra ngoài.”

Tô Vi Vi nói với mẹ Tô đang xiên thịt xiên trong sân một tiếng, rồi nhanh chóng chạy ra khỏi sân.

“Con bé này, ngày nào cũng chạy ra ngoài.”

Mẹ Tô ngẩng đầu, hơi lo lắng lẩm bẩm.

Ba Tô là một người hiền lành, “Vi Vi là một đứa nhỏ hoạt bát, muốn ra ngoài chơi đùa vui vẻ thôi.”

“Đương nhiên là tôi không ngăn cản Vi Vi chạy ngoài, nếu thật sự muốn đi chơi thì tốt rồi, tôi chỉ lo lắng đứa nhỏ này lại làm chuyện linh tinh gì đó.”

Mẹ Tô thật sự khâm phục những chuyện mà Tô Vi Vi làm.

Nào là vụ cướp ngân hàng, nào là làm cơm trộn và kinh doanh thịt nướng, còn có thể kéo gia đình đi mua nhà.

Người lớn cũng chưa chắc có thể lăn lộn được như cô.

Mà trên thực tế……

Mẹ Tô lo lắng rất đúng.

Lúc này, Tô Vi Vi tìm được chỗ Cố Dung Thời đang đợi cô, hai người cùng nhau bước lên xe khách đến thành phố Ô.

“Cảm ơn anh, Cố Dung Thời, phiền anh đi cùng với em một chuyến.”

Nói thật, Tô Vi Vi cũng không ngờ, Cố Dung Thời sẽ chủ động cùng cô đi tới thành phố Ô.