Chương 22: Kiếm thật nhiều tiền

Buổi tối ba mẹ Tô trở về, nhìn thấy hai chị em lại kho một miếng thịt bò to như thế thì mẹ Tô thấy rất đau lòng.

“Vi Vi, chắc chắn là con bảo chị gái làm đúng không, một miếng thịt bò to như vậy thì phải tốn mất bao nhiêu tiền hả”.

Sớm biết như thế đã không đưa tiền cho Vi Vi, trẻ con có tiền liền thích tiêu lung tung.

“Mẹ, số tiền này không phải số tiền con lấy từ chỗ mẹ ngày hôm qua, mà là do con với chị cùng nhau kiếm được”.

Tô Vi Vi lấy một túi tiền lẻ ra, lập tức làm mẹ Tô nhìn chằm chằm.

“Ý con là các con chỉ bán cơm trộn trong một buổi sáng liền kiếm được hơn 300 đồng?”

“Không phải hơn 300 đồng, trên thực tế lợi nhuận chỉ có 121 đồng thôi”.

“Vậy thì cũng là rất nhiều rồi”.

Mẹ Tô lập tức thấy động lòng.

Bà ấy mệt chết mệt sống mà một tháng cũng mới kiếm được 300 đồng, hai con gái chỉ mất một ngày đã kiếm được 121 đồng.

Tô Vi Vi đã sớm chú ý tới sắc mặt của mẹ Tô, mắt thấy mẹ có vẻ động lòng liền ở một bên thêm củi thêm lửa.

“Haiz, đáng lẽ còn có thể kiếm được nhiều tiền hơn, chỉ tiếc con với chị không thể lo được quá nhiều việc, phòng bếp trong nhà cũng không đủ, hôm nay còn có thật nhiều người muốn mua cơm trộn nhưng không mua được, nếu như hôm nay làm đủ nhiều thì có khi còn kiếm được gấp đôi ấy chứ”.

………………..

Còn có thể kiếm nhiều gấp đôi?

Vậy chẳng phải là một ngày kiếm được hơn 200 đồng hay sao?

Một tháng sẽ kiếm được hơn 6000 đồng?

Ôi mẹ ơi.

Mẹ Tô che ngực lại, tim đập có chút nhanh.

“Mẹ, mẹ nói xem chúng con có nên thuê thêm người về hỗ trợ chúng con nấu cơm hay không, tuy rằng sẽ phải tốn thêm một chút tiền lương nhưng sẽ kiếm được thêm càng nhiều tiền, nếu không một tháng trả cho người ta 500 đồng đi.”

“Mướn người nào! Để mẹ tới làm!”

Mẹ Tô không chút nghĩ ngợi mà bác bỏ ý kiến này.

Mắt không có ý tức giận mà nhìn Tô Vi Vi.

Đứa nhỏ chết tiệt này, chỉ biết tiêu tiền.

500 đồng một tháng còn nhiều tiền hơn so với số tiền mà bà kiếm được.

“Ngày mai mẹ không đến tiệm cơm nữa, sẽ giúp các con nấu cơm.”

Việc làm ăn trong nhà này, vẫn là phải có người lớn quản lý mới được.

Tô Vi Vi và chị gái liếc nhau, lộ ra ý cười mà cả hai đều hiểu rõ nhưng không có nói ra.

“Được, vậy quyết định như vậy đi, các con làm trước mấy lần để mẹ học theo.”

Ba Tô cười tủm tỉm xoa đầu nhỏ của Tô Vi Vi, “Vi Vi nhà chúng ta đã trưởng thành thật rồi.”

Đã biết ‘tính kế” cả mẹ của mình rồi.

Định ra ngày mai muốn cùng nhau đi bán cơm trộn, tiếp theo mẹ Tô lại có chút thất thần, cũng không nói là làm một nồi to thịt bò kho lãng phí nữa.

Sáng sớm hôm sau, mẹ Tô đến chỗ làm ở tiệm cơm trước, cũng không dám trực tiếp xin nghỉ, chỉ dựa theo lời Tô Vi Vi dạy bà, nói trong nhà xảy ra chút chuyện nên muốn xin nghỉ mấy ngày.

Chờ đến khi mẹ Tô về đến nhà thì Tô Vi Vi đã chuẩn bị xong nguyên liệu để làm cơm trộn rồi.