Chương 17: Xô vàng đầu tiên

Nhưng mà……

Tô Vi Vi đã trước một bước nhận lấy phong thư.

Còn trò chuyện với người đàn ông trung niên kia một cách vui vẻ.

Tô Vi Vi:……

Quả nhiên là ngân hàng giàu có.

Cô cực kỳ thích phần khen thưởng này.

Giám đốc ngân hàng là một người trọng tình nghĩa, có thể kết giao.

Tương lai nếu như cô mua phòng ở, làm buôn bán thì không thể thiếu việc phải tiếp xúc với ngân hàng, trước tiên kết giao chút quan hệ khẳng định sẽ không lỗ.

Người đàn ông trung niên lại đây cảm ơn hai tiểu anh hùng xong liền rời đi, phía bên ngân hàng còn có một đống chuyện cần xử lý, còn phải báo cáo lại cho ngân hàng trung ương, để lại phương thức liên hệ cho Tô Vi Vi xong liền tiếc nuối cáo từ.

Cầm một vạn đồng tiền, Tô Vi Vi cũng từ biệt bông hoa xinh đẹp của cục cảnh sát, lôi kéo tay mẹ Tô chuẩn bị về nhà.

Đi ra cục cảnh sát.

Gió thổi vào mặt.

Nhìn con bướm nhẹ nhàng bay múa ở bồn hoa bên cạnh, Tô Vi Vi đột nhiên có một loại ảo giác rằng chính mình cũng là một con bướm đang vỗ cánh.

Cô....Đây cũng coi như là cứu vớt sinh mệnh của mấy con người, còn thay đổi vận mệnh của rất nhiều người đúng không?

Nếu vụ án cướp bóc ngân hàng cũng bị cô bẻ lại, vậy thì nhất định cô cũng có thể thay đổi được vận mệnh của chị gái và người nhà!

Chỉ là……

Đáng tiếc tiểu ca ca Cố Dung Thời đi quá nhanh, cô vẫn chưa chào từ biệt với đối phương thật tốt.

Nghĩ tới tiểu ca ca đẹp trai tới trời đất rung chuyển kia, Tô Vi Vi có điểm tiếc nuối, nhưng sờ vào cái phong thư dày trên tay này thì cô lại thấy vui vẻ.

Một vạn đồng tiền này hoàn toàn có thể trở thành xô vàng đầu tiên của nhà họ Tô.

Cô phải suy tính kỹ càng xem nên lợi dụng khoản tiền này như thế nào mới được.

……

Tô gia.

Người một nhà nhìn chằm chằm vào một vạn đồng tiền mới ra lò, bốn người tám đôi mắt đều sáng lấp lánh.

Tất cả bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như thế.

Mấy năm trước, bà nội Tô sinh bệnh làm cho Tô gia vốn dĩ đã không khá giả gì lại hoàn toàn bị đào rỗng, ba mẹ Tô không thể không rời xa quê hương ra ngoài làm công.

Nhưng làm công nhiều năm như vậy, trừ đi chi phí tiêu dùng của cả nhà, số tiền tiết kiệm của hai người cũng chỉ có hơn 3.000.

Trước mắt, lại đặt một vạn đồng tiền!

“Số tiền này để mẹ cất cho Vi Vi, dùng cho Vi Vi đi học!”

Mẹ Tô khẽ cắn môi, định ra tác dụng của số tiền này.

Đây chính là số tiền mà Vi Vi mạo hiểm sinh mệnh mới lấy được, cũng chỉ có thể dùng cho Vi Vi.

Ba Tô chép chép miệng, gật đầu đồng ý.

“Không sai, cứ làm như vậy, Vi Vi, về sau con không thể làm chuyện nguy hiểm như thế nữa nhé”.

Tô Vi Vi:……

Không phải, mẹ à, mẹ đùa con sao?

Trực tiếp gửi số tiền này vào ngân hàng?

Có biết một vạn đồng tiền của hiện tại và một vạn đồng tiền trong vài năm sau hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc không?

“Ba mẹ, nếu như hai người thật sự cảm thấy số tiền này là của con, vậy có thể để cho con xử lý số tiền này hay không?”