Editor: Trâm Rừng
Sau khi cúp điện thoại, Mạc Bách Xuyên đứng dậy, đi đến ban công nhìn lên những vì sao trên bầu trời đến xuất thần. Một đôi mắt hoa đào thanh tú thâm thúy gần như hòa thành một thể với Ngân Hà chói mắt.
Hắn ta mặc một bộ áo sơ mi màu xanh lá cây của quân đội, không cài cúc áo thứ hai làm lộ ra xương quai xanh cong cong đẹp đẽ cùng yết hầu gợi cảm, nhìn lên một chút có thể thấy quai hàm rõ ràng, ngũ quan góc cạnh hoàn mỹ giống như dùng dao điêu khắc ra. Quanh thân bộc phát ra một ánh hào quan mạnh mẽ. Cứ tùy ý đứng ở đó cũng khiến người ta phải ngược nhìn, cũng không dám lại gần.
Hắn ta đang nghĩ về việc của Nghê Yên. Tính ra Nghê Yên cũng đã tới kinh thành năm sáu ngày rồi, tại sao cô ấy vẫn chưa đến Mạc gia tìm hắn?
Nghê Yên rốt cuộc là ai? Cuộc đời của Mạc Bách Xuyên đã gặp qua vô số loại người nhưng người duy nhất hắn ta không thể nhìn thấu chính là Nghê Yên. Mặc dù cô chỉ là một cô gái mười sáu tuổi, nhưng trực giác nói cho hắn biết cô tuyệt đối không phải là một người bình thường. Một cô bé bình thường sẽ không có cam đảm làm ra những hành động như cô.
Mạc Bách Xuyên cau mày thật chặt, hình như hắn ta càng ngày càng để ý tới cô gái kia, đây không phải là dấu hiệu tốt, hắn ta chậm rãi lấy một bao thuốc lá ra từ trong túi.
"Lạch cạch" một tiếng, một chuỗi ngọn lửa xanh yếu ớt bùng lên từ chiếc bật lửa màu bạc. Mạc Bách xuyên ngậm điếu thuốc giữa miệng, hít một hơi thật sâu, mùi thuốc lá tươi mới xộc vào cổ họng, lập tức khiến hắn tỉnh táo hơn rất nhiều.
Hắn ta nhìn bầu trời đầy sao, trong mắt không có biểu cảm gì, một vòng khói đẹp đẽ từ đôi môi mỏng chậm rãi thở ra, trong làn khói phập phồng có một vẻ gợi cảm khó tả. Người đàn ông như vậy dù đi đến đâu cũng luôn là tâm điểm của sự chú ý.
Lý Tiên Tiên từ xa đi tới, không khỏi thả nhẹ bước chân, ngơ ngác nhìn một bên mặt của Mạc Bách Xuyên, ánh mắt gần như tiếp cận si mê. Cô ta chưa bao giờ thấy một người đàn ông nào đến hút thuốc cũng có thể phong độ và đẹp trai đến như thế! Bất kể nhìn ở góc độ nào thì anh cũng hoàn mỹ không có khuyết điểm. Nếu như phải dùng bốn từ để dung thì đó là Nhã Nhân Thâm Trí (người tao nhã trí thức).
Lý Tiên Tiên hít một hơi thật sâu, thu hồi sự si mê trong đáy mắt, đi đến bên cạnh Mạc Bách Xuyên như không có chuyện gì xảy ra, nói với giọng điệu ôn nhu: "Mạc tiên sinh, cô gái nhỏ mà anh nhờ tôi điều tra lần trước đã kết hôn rồi, nếu muốn an bài cho hai người gặp mặt chỉ sợ sẽ không tiện." Lúc này, Lý Tiên Tiên vẫn chưa biết Mục Yên hiện tại đã biến thành Nghê Yên, hơn nữa còn rời đi thôn Đập lớn đến kinh thành.
“Kết hôn?” Mạc Bách Xuyên hơi híp mắt lại, “Chuyện xảy ra khi nào?”
“Chuyện xảy ra vào mấy ngày trước,” Lý Tiên Tiên nhẹ giọng giải thích, “Ở nông thôn đều giống như thế, bởi vì trong nhà quá nghèo, mười mấy tuổi đều đã lập gia đình, hơn nữa tôi điều tra được cô gái kia gả cho gia đình khá tốt, mặc dù người chồng có hơi lớn tuổi một chút nhưng trong nhà có ruộng có đất còn có tiền, nửa đời sau không cần phải lo chuyện ăn uống.” Câu này cũng đồng thời ám chỉ, Nghê Yên hoàn toàn không phải lấy chồng mà là gả cho tiền!
Vì thời nay đã lưu hành việc tự do kết hôn, nếu không tự nguyện thì ngay cả người thân trong gia đình cũng không ép được. Nghĩ đến việc Nghê Yên thuận tay lấy đi chiếc đồng hồ, trong mắt của Mạc Bách Xuyên hiện lên vẻ lạnh lùng. Hắn ta đúng là bị điên rồi mới để ý tới dạng người như vậy!
Nhìn thấy sự thay đổi trong biểu hiện của Mạc Bách Xuyên, đôi mắt của Lý Tiên Tiên lóe lên một vẻ tự mãn, chớp mắt liền biến mất. "Mạc tiên sinh, mặc dù bây giờ là mùa hè, nhưng sau khi màn đêm buông xuống trời vẫn rất lạnh. Ngài cũng nên trở về phòng sớm hơn để nghỉ ngơi." Lý Tiên Tiên nói tiếp.
Mạc Bách Xuyên búng điếu thuốc trên đầu ngón tay, khẽ hé đôi môi mỏng ra lệnh đuổi khách: "Ngươi trở về trước đi."
Lý Tiên Tiên đứng đó không nhúc nhích, khéo hiểu lòng người nói: "Mạc tiên sinh, tôi nhìn thấy hai bộ quần áo bẩn trong phòng của ngài, vừa vặn tôi cũng có một số quần áo chưa giặt, hay là để tôi lấy qua cùng giặt luôn đi?" Mặc dù là một câu hỏi tu từ nhưng lại bị cô ta nói như một câu trần thuật.