Editor: Trâm Rừng
Mặc dù biết Nghê Yên đang nói lời khách sáo nhưng Nghê Thành Quý vẫn rất vui vẻ, bà cười nói: “Tiền nhất định phải đưa thì dì làm sao không biết hổ đến ăn cơm mỗi ngày? Hãy bắt đầu ngay hôm nay đi, dì sẽ nộp trước tiền cơm trong tháng này." Nói xong, Nghê Thành Quý lấy từ trong túi ra một tờ tiền đặt nó lên bàn.
Nghê Thúy Hoa từ chối liên tục: "Chị Thành Quý, hôm nay đột xuất coi như xong, nếu chị còn tới ăn thì ngày mai hãy bắt đầu tính."
“Được rồi,” Nghê Thành Quý cũng không từ chối nữa, bây giờ ăn cá mới là quan trọng nhất, “Cứ quyết định như vậy đi.”
Sau khi ăn xong, Nghê Thành Quý nói: “Yên Yên, cá nấu dưa cải này ăn quá ngon, buổi tối ngày mai có thể nấu tiếp món này không? Dì nói với con, ở con sông phía đông của thôn chúng ta có rất nhiều tôm cá, bởi vì thịt cá ăn không ngon nên bình thường cũng không có ai đi bắt. Nếu con không có việc gì, có thể cầm cần câu đi câu một chút, nhất định có thể câu được con cá lớn."
Nghê Yên gật gật đầu, “Được, nếu dì Nghê đã ưa thích, vậy tối ngày mai con lại nấu món cá dưa chua này.” Đồng thời Nghê Yên cũng nhận được một thông tin quan trọng, cá ở trong sông phía đông tương đối nhiều, loại cá sông tự nhiên này nếu nấu với dưa cải chua chắc chắn sẽ ngon hơn cá mua. Nghê Yên đảo mắt nảy ra một ý tưởng mới.
Đến tối, khi mọi người đã ngủ say, Nghê Yên vẫn còn đang bận rộn trong bếp, cô làm tất cả năm con cá còn lại thành cá nấu dưa cải, nấu một nồi canh đầy, cả căn phòng đều có mùi thơm nức mũi, tất cả canh nấu xong đều cho vào một chiếc thùng sắt lớn. Cái thùng sắt lớn có nắp này vừa được mua trong hôm nay.
Làm xong những thứ này, Nghê Yên lại làm một bình lớn tương ớt theo công thức bí mật, sau đó thái nhỏ hành lá, tỏi và rau mùi, cho vào cốc tráng men, chuẩn bị mang theo ngày mai. Cái này để dành cho gian hàng ngày mai, nhưng mà cô không phải bán cá nấu dưa chua mà là mì ăn với cá dưa chua.
Cá nấu dưa chua chỉ là một món ăn, nhưng sau khi kết hợp nó với mì thì đã trở thành một món chính, không chỉ có thể thưởng thức hương vị của cá nấu dưa chua mà còn có thể ăn no bụng, hơn nữa, hầu hết mọi người ở thời đại này đều chưa từng ăn qua cá nấu dưa chưa. Mì cá dưa chua của cô chắc chắn sẽ nổi tiếng, có kinh nghiệm của kiếp trước, Nghê Yên có thể nói là tràn đầy tự tin.
Về vị trí của quầy hàng, cô đã quan sát từ hôm qua, quyết định chọn khu chợ buổi sáng có nhiều người qua lại nhất. Chợ sáng có rất nhiều gian hàng, áp lực cạnh tranh cao, nhưng mà chỉ cần tay nghề giỏi, đồ ăn ngon thì không sợ không có khách hàng đến cửa.
Nghê Yên bận rộn đến nửa đêm mới đi ngủ, sáng hôm sau đã dậy từ rạng sáng, ăn mấy cái bánh bao cho bữa sáng rồi đạp xe rời đi. Khi cô đến phố ăn vặt thì đã khoảng sáu giờ sáng, chính là thời điểm mọi người ăn điểm tâm sáng, mùi thơm của đủ loại đồ chiên, mùi thơm của bánh bao hấp tung bay trên
phố ăn vặt.
Nghê Yên trước tiên sắp xếp bàn ghế, sau đó đốt lò than, sau đó đặt cái thùng sắt lớn lên, chỉ một lúc sau, trong thùng sắt có mùi thơm thoang thoảng bay ra ngoài. Ngày hôm qua Nghê Yên đã mua một số bàn ghế thấp bé trong thành phố, vì mang đi mang lại bất tiện vì vậy cô đã thương lượng với một chủ cửa hàng, cho cô gửi bàn ghế cùng lò than của mình ở đó với giá một tệ một tháng.
Trên đường có người tới người lui, nhưng khi mọi người nhìn thấy trên tờ giấy đỏ lớn bên cạnh Nghê Yên viết "Mì cá dưa chưa" thì đều không còn hứng thú ăn nữa. Cá thì làm sao mà ăn ngon được?
Thấy nửa giờ đã trôi qua mà quầy hàng của mình vẫn chưa có khách, Nghê Yên cũng lo lắng, cô day ấn huyệt thái dương, đột nhiên cảm thấy trong lòng sáng ra.
Có một cách! Nghê Yên mỉm cười quay người đi vào một tiệm tạp hóa gần đó, khi đi ra, trên tay cô cầm thêm mười cái chén nhỏ.