Editor: Trâm Rừng
Nghê Thúy Hoa cười nói: "Nói như vậy thì quá khách sáo rồi, chị Thành Quý mau ngồi xuống thử món cá nấu dưa chua này đi, con bé nhà em thích chơi đùa lung tung, chị mau nếm thử xem có ngon hay không?”
Mặc dù là nói chơi đùa lung tung nhưng đôi mắt của Nghê Thúy Hoa ánh lên niềm tự hào. Làm sao bà không tự hào khi có một đứa con gái tài giỏi như Nghê Yên? Nếu không có Nghê Yên, bây giờ bà có thể vẫn đang chịu khổ ở thôn Đập Lớn kìa. Cuộc sống tốt đẹp hiện tại là điều mà trước đây ngay cả suy nghĩ thì bà cũng không dám nghĩ tới.
“Cá nấu dưa cải?” Trong mắt Nghê Thành Quý hiện lên vẻ hiếu kỳ, “Đây là lần đầu tiên tôi ăn loại cá này, mùi rất thơm, mùi vị chắc chắn không tệ.”
“Dì Nghê, dì ăn thử trước đi…” Nghê Yên gắp một đũa bằng đũa công rồi đặt vào bát của Nghê Thành Quý.
Kỳ thực Nghê Thành Quý không thích ăn cá lắm, hơn nữa có một số thứ có mùi thơm chưa chắc có thể ăn ngon, nhưng mà thịnh tình khó từ chối, bà ấy cũng không tiện cự tuyệt thẳng thừng trước mặt Nghê Yên.
Dưới ánh mắt mong đợi của Nghê Yên, Nghê Thành Quý đã ăn miếng cá, biểu cảm ban đầu của bà ấy vẫn bằng phẳng sau đó chuyển sang ngạc nhiên! Chưa nói thịt cá vô cùng tươi ngon, hơn nữa còn có vị chua cay nóng hổi,
nhất định đây là mỹ vị nhân gian!
"Yên Yên, đây thực sự là cá sao? Tại sao nó không có mùi tanh nào cả? Thực sự ăn rất ngon!" Đôi mắt Nghê Thành Quý phấn khích sắp thành sao, bà chưa bao giờ ăn quan thịt cá nào ngon như vậy! Thậm chí đang hoài nghi đây có phải là thịt cá hay không!
Nghê Yên khẽ gật đầu giải thích: "Đây là cá mực. Cá phi lê trước đó đã được ướp với rượu nấu ăn, tăng thêm dung hợp với vị dưa chua nên không có ngửi được vị tanh của cá."
“Yên Yên thực sự quá giỏi giang!” Nghê Thành Quý nhìn về phía Nghê Thúy Hoa cười nói: “Mẹ Yên Yên thật sự đã nuôi dạy được một đứa con gái tốt, tương lai nhất định sẽ hưởng phúc!”
Nghê Thúy Hoa cũng cười, “Cô bé này từ nhỏ đã rất hiểu chuyện.”
"Đúng rồi, Yên Yên đã học được món cá nấu với dưa cải này ở đâu? Từ đó tới giờ tôi cũng chưa từng ăn món này." Nghê Thành Quý tiếp tục hỏi.
Mặt mũi của Nghê Yên vẫn bình tĩnh, không có vẻ đắc ý trong mắt khi nhận được sự khen ngợi, "Con đã nhìn thấy nó trong một cuốn sách dạy nấu ăn."
Nghê Thành Quý hỏi tiếp: "Sách nấu ăn tên gì vậy?"
Nghê Yên nói: "Thời gian đã trôi qua quá lâu nên con cũng không nhớ rõ, cá nấu dưa chưa hình như là một món ăn ở Trùng Khánh, nếu dì Nghê muốn học, con có thể dạy dì.” Mặc dù trông chờ vào cá nấu dưa chua để kiếm tiền, thì Nghê Yên cũng không tính che giấu món tay nghề này, dù sao thì món này cũng không phải do cô sáng tạo ra.
"Dì chỉ tùy tiện hỏi một chút," Nghê Thành Quý nói tiếp, "Dì bận rộn với công việc cả ngày, làm gì có thời gian học mấy thứ này." Trên thực tế, năm năm trước Nghê Thành Quý vẫn ở trong nhà làm ruộng, kể từ chồng bà bị xe đυ.ng chết, chẳng những bà đã được công ty tàu điện bồi thường một khoảng trợ cấp không nhỏ mà còn sắp xếp cho Nghê Thành Quý một công việc có thể diện với mức lương cao hơn nữa rất nhẹ nhàng.
"Đúng rồi, dù sao tôi cũng ở một mình, mỗi ngày cũng chỉ ăn một bữa tối, hay là sau này tôi đến nhà của hai người ăn đi." Nghê Thành Quý tiếp tục: "Nhưng mà các ngươi yên tâm, tôi sẽ trả tiền cơm, một tháng trả cho hai người năm đồng tiền ăn cơm được không?"
Bởi vì Nghê Thành Quý đã nói như vậy cho nên cự tuyệt cũng không tốt lắm, Nghê Yên cười nói: "Dì Nghê, nếu dì muốn đến ăn, đừng nói là bữa tối, tùy thời đều có thể đến ăn. Chúng ta đều cùng sống dưới một mái nhà giống như người trong một gia đình, đề cập đến chuyện tiền bạc cũng quá khách sáo." Lời khách sáo vẫn phải nói một lần, đây là căn bản trong việc chung đυ.ng với mọi người. Những người thậm chí không thể nói ra những lời hay ý đẹp sẽ bị bắt nạt khi lăn lộn trong xã hội.