Chương 30: An Gia Kinh Thành 2

Editor: Trâm Rừng

Căn tứ hợp viện rất lớn, tổng cộng mười mấy gian phòng, gần tới một ngàn mét vuông.

Nghê Thành Quý chỉ vào ngôi nhà chính ở phía bắc nói: "Tôi thường sống ở phía bắc. Hai mẹ con cô thương lượng xem muốn ở bên nào của phía đông tây nam. Mỗi một hướng đều có năm phòng bao gồm cả nhà bếp và nhà vệ sinh, tiền thuê nhà đều giống nhau, một tháng mười lăm tệ."

Mười lăm tệ? Mắc như vậy! Nghê Thúy Hoa sợ hãi nuốt nước bọt, mặc dù biết trên người Nghê Yên có 1.000 tệ do Chu Trường Chinh cho, nhưng bọn họ đã bỏ ra gần 200 tệ cho chuyến đi đến kinh thành, nếu tiếp tục tiêu như vậy, đừng nói đến 1.000 tệ, ngay cả núi vàng cũng tiêu hết.

“Yên Yên.” Nghê Thúy Hoa kéo tay ống tay áo của Nghê Yên, bây giờ bà đã theo bản năng coi Nghê Yên là trụ cột trong nhà.

“Con biết chừng mực mà.” Nghê Ngạn vỗ vỗ tay của Nghê Thúy Hoa.

Mười lăm tệ đối với thời đại này thực sự khá đắt, nhưng nếu nghĩ từ một góc độ khác, mười lăm tệ có thể thuê năm gian phòng, hơn nữa nơi này còn là kinh thành, nghĩ như vậy thì mười lăm tệ cũng không quá đắt.

"Dì Nghê, con thuê nhà của dì, trước tiên chúng ta sẽ trả tiền thuê nhà của một năm." Vừa nói, Nghê Yên vừa lấy trong túi ra 180 tệ đưa cho Nghê Thành Quý.

Thấy Nghê Yên sảng khoái như vậy, Nghê Thành Quý cũng rất ngạc nhiên, bà còn cho rằng Nghê Yên nhất định sẽ phải ra giá, dù sao 180 nhân dân tệ cũng không phải là số tiền nhỏ. Nếu như trong tình huốn bình thường, nhà ở ngoại thành làm sao có ai muốn mướn? Nghê Yên nhất định là thần tài của bà, cái này có khác gì nhặt được 180 tệ?

"Được" Nghê Thành Quý cười ha hả nhận lấy tiền, "Vậy hai người đi thu dọn phòng ở đi, đồ vật ở phòng phía đông đều có thể dùng hết, cần gì thì cứ tùy tiện nói cho tôi biết." Nếu Nghê Yên đã thoải mái như vậy thì bà cũng không thể quá keo kiệt.

“Cám ơn dì Nghê.” Nghê Yên cảm ơn xong liền kéo Nghê Thúy Hoa vào khu nhà phía đông. Hiển nhiên đã lâu không có người ở tại khu nhà phía đông, đồ đạc đều chất thành đống, bên trên không chỉ có một tầng bụi dày, mà còn kết thành một tầng mạng nhện. Nghê Thúy Hoa dọn giường trước, để Nghê Vân ngủ trên giường, sau đó cùng Nghê Yên dọn phòng.

"Mẹ, bây giờ mẹ vẫn cho ra thàng, không được động vào nước lạnh, để con làm là được." Phụ nữ thời đại này thật sự rất kiên cường, Nghê Thúy Hoa sinh năm đứa con cũng đều không ở cử được một tháng, nếu như đặt ở thời đời sau chỉ sợ sẽ dẫn đến mất mạng!

"Mẹ cũng không có quý giá như vậy." Nghê Thúy Hoa vừa lau dọn cái bàn vừa nói: "Mấy năm qua mẹ đều trải qua như vậy! Nếu một mình con dọn dẹp năm căn phòng này thì sẽ bận rộn tới khi nào đây?" Thân là một người mẹ, Nghê Thúy Hoa tự trách mình đủ điều vì không thể bảo vệ con gái, lúc này làm sao có thể kéo chân sau của con gái mình. Không kéo được người cố chấp như Nghê Thúy Hoa, Nghê Yên chỉ có thể thuận theo.

Sau một ngày bận rộn, hai mẹ con chỉ ăn một ít bánh quy cho qua bữa trưa, cuối cùng đã dọn dẹp xong năm căn phòng vào buổi tối. Năm căn phòng này đều thông nhau, căn ở giữa là phòng khách, mặt khác hai căn còn lại là căn phòng của Nghê Yên và Nghê Thúy Hoa, còn một gian phòng để trống.

“Hai mẹ con thật là có năng lực, trong nhà này chưa tới một ngày đã thay đổi rất nhiều!” Nghê Thành Quý bưng một cái đĩa xuất hiện ở cửa, cười nói: “Đây là bánh bao tôi tự chưng, đưa tới cho hai người nếm thử."

Nghê Yên cười nhận lấy đĩa thức ăn, "Cảm ơn dì Nghê, đúng rồi ngày mai làm phiền dì dẫn cháu đến ủy ban thôn một chuyến được không? Cháu muốn làm giấy xác nhận ở lại thôn." Bọn họ là người từ nơi khác đến muốn ở lại đây lâu thì phải chào hỏi lãnh đạo địa phương, lo liệu từ trên xuống dưới, sau này muốn làm gì thì càng thuận lợi. Dù sao trước đây Nghê Yên cũng làm qua một bà chủ cho nên suy nghĩ vô cùng chu đáo.

“Được, không có vấn đề.” Nghê Thành Quý cười nói: “Vừa vặn ngày mai tôi vẫn còn một ngày nghỉ, tôi đưa cô đến đó.”

“Cám ơn dì Nghê.” Lúc này, Nghê Thúy Hoa bưng mì sợi đi từ trong bếp ra, "Chị Thành Quý vẫn chưa ăn đúng không? Buổi tối chúng tôi ăn mì, cùng nhau ngồi xuống ăn luôn đi."