Editor: Trâm Rừng
Dù ở thời đại nào cũng có người tốt và kẻ xấu. Ở Trung Quốc vào những năm 1980, kẻ buôn người càng là vơ một cái đều được một bó to. Cho nên Nghê Yên càng phải cảnh giác hơn, cô nhìn người phụ nữ trung niên nhiệt tình, mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy."
“Đây là mẹ của ngươi hả? Còn đứa bé là em gái sao? A ui, con bé nho nhỏ, trắng trẻo, dáng dấp thật sự rất đáng yêu.” Người phụ nữ đầy mặt đều là nụ cười.
“Cảm ơn.” Nghê Yên nhàn nhạt nở nụ cười, đưa cốc nước cho Nghê Thúy Hoa, “Mẹ uống nước đi.”
Người phụ nữ này vô cùng hâm mộ nhìn Nghê Thúy Hoa, cười nói: “Em gái thật có phúc khi có một đứa con gái hiếu thuận như vậy, ta thực sự rất hâm mộ ngươi đó."
Kiếp trước của Nghê Yên đã học được kiến thức rộng rãi, loại người nào mà cô chưa từng gặp qua, nhưng bây giờ cô có thể nhìn ra được sự hâm mộ của người phụ nữ kia không phải giả tạo. Bà ấy thật sự hâm mộ!
Trên mặt Nghê Thúy Hoa cũng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt: "Đứa trẻ này từ nhỏ đã ngoan ngoãn. Nhưng mà, tôi cảm thấy cô hẳn là trẻ tuổi hơn tôi mới đúng chứ?” Người phụ nữ này trông chắc chỉ mới ngoài ba mươi, làm sao có thể gọi mình là em gái?
Được người khác khen còn trẻ, người phụ nữ trung niên vẫn rất vui vẻ, “Năm nay tôi đã 45 tuổi.”
“45?” Nghê Thúy Hoa vô cùng kinh ngạc nhìn người phụ nữ trung niên. Nghê Thúy Hoa năm nay mới 36 tuổi, nhỏ hơn người kia ròng rã 7 tuổi! Nhưng nhìn qua một cái đều có thế thấy Nghê Thúy Hoa trông có vẻ già hơn người phụ nữ này không chỉ 10 tuổi!
“Đúng vậy.” Người phụ nữ trung niên gật đầu, “Năm nay tôi 45 tuổi, con gái tôi lấy chồng xa ở thôn Đập lớn này, tôi đến đây để xem con gái tôi.”
Nghe ba chữ thôn Đập Lớn này, Nghê Thúy Hoa lập tức cảm thấy rất thân thiết, "Ở chỗ nào của thô Đập lớn? Con gái của cô là vợ của Lâm Vượng phải không?" Mặc dù thôn Đập Lớn rất rộng nhưng chỉ có gia đình Tô Lâm Vượng cưới được con dâu trong thành phố.
"Đúng, đúng, đúng." Người phụ nữ trung niên gật đầu ngay lập tức, "Con rể của tôi chính là Tô Lâm Vượng, con gái tôi là Vương Xuân Hoa, còn tôi họ Nghê. Các ngươi cũng đi ra từ thôn Đập Lớn sao?"
Tô Lâm Vượng là sinh viên đại học duy nhất thời kỳ đầu của thôn, bây giờ đang làm việc ở trong huyện thành. Lúc học đại học ở kinh thành đã mang về một cô vợ trẻ là người kinh thành, không những cho Tô gia Quang Tông Diệu Tổ, mà còn là đối tượng được người người trong thôn hâm mộ. Khi đó sinh viên đại học chính là một con rồng, trong gia đình có sinh viên đại học còn muốn vinh quang hơn cả tổng thống.
Không giống như hậu thế, chỗ nào cũng có sinh viên đại học. Nhưng khi người phụ nữ trung niên nói về Tô Lâm Vượng, trong mắt của bà ấy không có bất kỳ sự tự hào nào.
Nghê Thúy Hoa lập tức gật đầu, "Chị, chị cũng họ Nghê sao? Tôi cũng họ Nghê, lúc trước tôi cũng sống ở thôn Đập Lớn, sau khi ly hôn với người đàn ông đó, tôi muốn dẫn con gái đi kinh thành xem thử."
Biết người phụ nữ trung niên này cũng họ Nghê, hơn nữa con gái còn gả tới thôn Đập lớn, Nghê Thúy Hoa đã thoải mái hơn rất nhiều, trên mặt vô thức mang théo chút tươi cười. Hai người trò chuyện càng ngày càng vui vẻ, cuối cùng nói ra hoàn cảnh của mình.
Hóa ra người phụ nữ trung niên đó gọi là Nghê Thành Quý, là người địa phương ở kinh thành, sống ở vùng ngoại ô, chồng bà qua đời vì tai nạn xe hơi khi còn trẻ, bà chỉ có một cô con gái tên là Vương Xuân Hoa. Đáng tiếc con gái lại lấy chồng xa, đây là lý do tại sao bà ấy không có một chút tự hào nào khi nhắc đến Tô Lâm Vượng.
“Em gái à, một người phụ nữ độc thân trải qua cuộc sống thật khó khăn, các ngươi có chỗ nào ở Kinh Thành không?” Nghê Thành Quý nhìn Nghê Thúy Hoa hỏi. Bà cũng là người phụ nữ mất chồng cho nên thấu hiểu cay đắng của người mẹ đơn thân, nhất là còn mang theo hai đứa con vẫn còn chưa thành niên, cuộc sống sao này làm sao mà sống cho tốt được.
Nghê Thúy Hoa lắc đầu lộ ra thần sắc cô đơn, "Còn chưa có, trước tiên cứ đi tới đâu hay tới đó."