Editor: Trâm Rừng
Thấy vậy, Nghê Thúy Hoa nói: "Yên Yên, những món ăn này tốn rất nhiều tiền phải không?"
Nghê Yên mỉm cười nói: "Không đắt, chỉ có chín khối tám." Những đồ vật trong thời đại này có giá cả rất phải chăng, nếu đặt ở hậu thế, chín khối tám cũng không mua nổi một cái mỳ ly.
“Chín khối tám!” Nghê Thúy Hoa kinh ngạc nói: “Đắt như vậy!” Đây là bởi vì nông dân làm ruộng đều phải nộp thuế thóc lúa cho nên hoàn toàn không kiếm được tiền. Trong mắt Nghê Thúy Hoa, chín khối tám thật sự là một con số thiên văn!
Nghê Yên tiếp tục nói: "Mẹ, mau qua đây ăn cơm đi! Con cũng mua hết rồi, mẹ không ăn thì cũng lãng phí. Mẹ yên tâm, Diêu thúc cho chúng ta không ít tiền, cũng đủ cho chúng ta tiêu sài."
Nghê Thúy Hoa nói:"Yên Yên, hãy thành thật nói cho mẹ biết, tại sao quan chức cấp cao của thành phố lại giúp chúng ta?"
Nghe vậy, Nghê Yên kể lại câu chuyện mình đã cứu Chu Trường Trinh như thế nào, đương nhiên, cô chỉ nói rằng trong lúc vô tình đã gặp phải Chu Trường Trinh.
Sau khi nghe Nghê Thúy Hoa nghe xong, đôi mắt đều trừng lớn, "Yên Yên, con cũng thật lợi hại! Nhưng mẹ nhớ trước đây con cũng không biết bất kỳ kiến thức y thuật nào mà." Nghê Thúy Hoa cảm thấy kỳ quái.
Nghê Yên cười nói: "Mẹ, mẹ đã quên Cầu đại tẩu sống ở cạnh nhà chúng ta rồi sao?"
Nghê Thúy Hoa gật đầu, "Không ngờ rằng Cầu đại tẩu keo kiệt như vậy mà đi dạy cho con y thuật, đến lúc chúng ta phải cảm ơn người ta thật tốt.”
Cầu đại tẩu là thầy lang trong thôn của bọn họ, bất quá Nghê Yên cũng không học y thuật từ cô ta, cô đã học y thuật từ sư phụ của mình ở kiếp trước. Nghê Yên không muốn đem công lao của sư phụ tính toán lên trên người của Cầu đại tẩu.
Nghê Thúy Hoa đã sống quen với thời gian cực khổ ở thôn Đập lớn, làm gì được ăn qua một bữa ăn thịnh soạn như vậy? Bà ấy chưa bao giờ biết rằng canh gà ăn ngon như vậy, thịt bò cũng ngon như vậy. Không đầy một lát, hai mẹ con đã ăn xong ba món ăn và một món canh.
Sau bữa tối, Nghê Yên đến nhà ga mua vé xe lửa. Thời buổi này muốn mua vé xe lửa không chỉ cần thư giới thiệu mà còn cần cả sổ hộ khẩu. Nghê Yên đưa sổ hộ khẩu cho người bán vé.
Sổ hộ khẩu cũng do Chu Trường Chính làm, trên sổ hộ khẩu, Mục Yên chính thức đổi thành Nghê Yên, em gái tên là Nghê Vân. Chủ hộ là Nghê Thúy Hoa.
Mùa này, vé xe lửa đi đến thủ đô cũng không quá hút hàng, đi thủ đô lại là đường dài, vì vậy Nghê Yên đã mua hai vé giường nằm.
Khi Nghê Yên ra khỏi nhà ga, trời đã gần tối. Nghê Yên đang định đến cung tiêu xã mua một ít đồ vật, nhưng vào lúc này, cô khẽ nheo mắt dẫm chân xuống. Có người đang theo dõi sau lưng cô!
Mặc dù bây giờ là thời kỳ nghiêm trị nhưng cũng không thiếu người phạm tội, bất luận thời đại nào đều có kẻ xấu. Tăng thêm Nghê Yên có dáng dấp xinh đẹp lại đi một mình cho nên bị người để mắt tới cũng là điều bình thường. Hơn nữa, con gái thời đại này tương đối coi trọng thanh danh của mình, chuyện thật sự xảy ra cũng không dám nói, những người này đã nắm bắt được tâm lý như vậy.
Biết phía sau có người đang theo dõi mình, Nghê Yên cố ý giảm tốc độ. Nghe tiếng bước chân, hình như có ba bốn người. Con hẻm nhỏ phía trước không có người, Nghê Yên đoán bọn hắn sẽ động thủ ở phía trước, thân hình lóe lên trong nháy mắt đã biến mất vào con hẻm phía trước.
Một tên lưu manh trong đó lập tức vứt tàn thuốc trong tay, “Mau, đuổi theo!”
Mấy tên côn đồ lập tức chạy nhanh vào trong hẻm nhỏ.
“Bang bang bang!” Trong bóng tối vang lên mấy âm thanh trầm đυ.c. Sau đó là tiếng cầu xin tha thứ: "Đồng chí, chúng tôi sai rồi! Chúng tôi sẽ không bao giờ dám nữa! Xin hãy tha cho chúng tôi!"