Editor: Trâm Rừng
Nhìn ánh mắt kiên định của con gái lớn, Nghê Thúy Hoa gật đầu: “Ừ, mẹ tin con, Yên Yên.”
Trên đường đi đổi xe vòng vo mấy lần, thời điểm ba mẹ con đến huyện lỵ cũng đã hơn một giờ chiều. So với thị trấn rách nát, huyện thành tốt hơn nhiều, ở đây thậm chí có thể nhìn thấy một số đồ vật hơi hiện đại.
Bởi vì những năm bảy mươi nghiêm túc cuối cùng đã kết thúc, mọi người trên đường phố đều ăn mặc quần áo xanh đỏ lòe loẹt. Thời thế bồi dưỡng nên thẩm mỹ, dưới con mắt của một người hiện đại như Nghê Yên, những bộ quần áo này cũng không đẹp, nhưng mà dưới con mắt của một người giản dị của những năm 1980 như Nghê Thúy Hoa, những bộ quần áo này đơn giản là quá đẹp.
Nhìn dòng người đi lại trên phố, Nghê Thúy Hoa cúi đầu nhìn bộ quần áo rách rưới vá vá của mình, trong lòng chợt dâng lên cảm giác tự ti. Nghê Thúy Hoa chưa bao giờ đi xa nhà, đứng trên đường phố của thị trấn nhộn nhịp, lần đầu tiên cảm thấy mình nhỏ bé như thế nào.
Nghê Yên tìm thấy một nhà khách. "Xin chào đồng chí, tôi muốn thuê một căn phòng đôi."
Quầy lễ tân là một phụ nữ trẻ khoảng ba mươi tuổi, thái độ không được tốt lắm, dù sao nhà khách lúc này đều là đơn vị nhà nước, “Có thứ giới thiệu không?” Cái thời đại này đi đâu cũng cần phải dựa vào thư giới thiệu. Không có giấy giới thiệu, không những không được ở nhà khách, không được đi tàu, còn bị gán cho là dân lưu vong.
“Có.” Nghê Yên lập tức lấy thư giới thiệu ra đưa cho cô ta.
Thư giới thiệu này khác với thư giới thiệu bình thường, là do Chu Trường Chinh tự mình viết, nhân viên tiếp tân nhìn thấy, sắc mặt cũng thay đổi, lập tức cười nói: "Tiểu đồng chí, ngài muốn phòng đôi đúng không? Ngài theo tôi qua bên này."
Nghê Yên cùng Nghê Thúy Hoa đi theo cô ấy. Nhân viên lễ tân đưa hai mẹ con đến một gian phòng đôi có hoàn cảnh coi như không tệ, "Hai người nhìn xem phòng này được không?"
Nghê Yên gật gật đầu, "Được, cảm ơn cô, bây giờ tôi sẽ đi theo cô làm thủ thuê phòng ở. Mẹ vào phòng nghỉ ngơi trước đi."
Nghê Thúy Hoa gật gật đầu.
Sau khi đến quầy tiếp tân hoàn tất các thủ tục, Nghê Yên cầm chìa khóa trở về phòng. Sau một ngày đổi xe, buổi sáng cũng chỉ ăn một chút cơm không có chất béo gì, hai mẹ con đã đói đến cồn cào rồi.
Nghê Yên nói tiếp: "Mẹ, con xuống lầu mua chút đồ ăn, mẹ tắm trước đi, chờ con trở về hai chúng ta cùng ăn cơm."
"Được." Nghê Thúy Hoa gật gật đầu.
Nghê Yên lại giải thích: “Mẹ, trong phòng có toilet, chính là chỗ này.”
“Mẹ biết rồi.”
Sau khi giao phó xong với Nghê Thúy Hoa, Nghê Yên mới đi xuống lầu.
Năm 1983, nhiều nơi đã bãi bỏ hệ thống mua bán bằng cách dùng phiếu mà cho phép mọi người tự do buôn bán, vì vậy Nghê Yên có thể mua đồ ăn mà không cần dùng tới phiếu gạo, nhưng mà danh tiếng của hộ cá thể có chút không tốt. Nghê Yên tìm một tiệm cơm nhỏ, đóng gói ba món ăn và một món canh liền vội vàng chạy về nhà khách.
“Mẹ, con về rồi.” Nghê Yên vừa mở cửa liền nhìn thấy Nghê Thúy Hoa nằm trên giường ngủ thϊếp đi.
Nghe thấy tiếng động, Nghê Thúy Hoa lập tức ngồi thẳng dậy, “Yên Yên đã trở lại.”
Nghê Yên đặt ba món ăn và một món canh lên bàn, lập tức có một mùi thơm mê người tỏa ra. Món ăn vô cùng phong phú, một món rau xào, một món thịt lợn kho Đông Pha, một món thịt bò hầm, còn có một phần canh gà mái. Canh gà mái có một lớp mỡ vàng bóng loáng nổi lên khiến cho người ta nhịn không được phải nuốt nước miếng. Thật sự là quá thơm!