Editor: Trâm Rừng
Không bao lâu sau bọn họ đã đi đến lối vào của thôn.
Nghê Yên quay sang nhìn Diêu Uy, "Diêu thúc thúc, chúng ta đi đến đây thôi, mẹ con tôi sẽ đi bộ đoạn đường còn lại."
Diêu Uy nhìn con đường nhỏ ngoằn ngoèo ở phía xa, nói tiếp: "Tôi cho tài xế đưa mọi người lên thị trấn đi, vẫn còn một quãng đường khá xa mới tới được thị trấn! Tôi đã nói với tài xế rồi, một chút nữa hắn sẽ đến." Diêu Uy cười nói: “Tiễn Phật phải tiễn về tới Tây Thiên mới được, không có gì phiền phức cả.”
Nói đến đây, Nghê Yên cũng không từ chối nữa, thôn bọn họ quả thật cách thị trấn khá xa, ít nhất cũng phải đi bộ ba bốn tiếng đồng hồ.
Khoảng năm phút sau, xe đến, Diêu Uy bảo tài xế đưa hai mẹ con Nghê Yên cùng Nghê Thuý Hoa đến thị trấn, sau đó nói với Nghê Yên: “Đồng chí Nghê Yên, tôi phải giải quyết một số việc trong thôn nên sẽ không tiễn mọi người nữa."
Nghê Yên gật đầu, "Tạm biệt Diêu thúc thúc, tôi chúc sự nghiệp của ngài từng bước thăng cao.”
“Cảm ơn đồng chí Nghê Yên, ta cũng chúc ngươi tiền đồ như gấm.” Lúc này, Diêu Uy không ngờ rằng một câu nói của mình lại quá đúng trong tương lai. Nhiều năm sau, khi anh gặp lại Nghê Yên là ở một đài truyền hình nào đó.
Đây là lần đầu tiên Nghê Thuý Hoa đi xe hơi, trong mắt của bà đều là sự mới lạ nhưng bà vẫn không thể hiện ra ngoài, hơn nữa có tài xế, bà sợ làm cho Nghê Yên mất mặt.
Xe chạy rất nhanh, ước chừng nửa giờ là tới thị trấn. Khi bọn họ đến thị trấn, mới hơn chín giờ sáng, Nghê Yên lại mang theo Nghê Thuý Hoa đi nhờ xe đến trong huyện.
Bởi vì mục tiêu của Nghê Yên là kinh thành, bọn họ không thể bắt xe lửa từ trong thị trấn, vì vậy bọn họ cần phải đến huyện để bắt xe. Bởi vì vị trí của thị trấn tương đối xa xôi, trong thời đại giao thông chưa phát triển như hiện nay, việc đi đến trong huyện rất phiền phức, trên đường phải đổi xe nhiều lần, thậm chí phải đi máy kéo hơn 20 phút. May mắn thay, em gái của cô rất ngoan cũng rất nghe lời, nó vẫn luôn ngủ say, nếu không sẽ rất mệt mỏi.
Nhìn khung cảnh lướt qua ngoài cửa sổ, Nghê Thuý Hoa mới nhận ra rằng bà đã thực sự sẽ rời khỏi thôn Đập lớn, "Yên Yên, sau này chúng ta sẽ quay lại chứ?" Dù sao đây cũng là quê hương nơi mà bà đã sinh ra và lớn lên, bây giờ thật sự phải rời đi khiến Nghê Thuý Hoa cảm thấy rất khó chịu.
Nghe Yên nhìn Nghê Thuý Hoa nói: "Mẹ, có cha và bà nội của con ở đây, mẹ còn muốn quay lại không?"
Nghe điều này, Nghê Thuý Hoa hơi do dự, "Vậy thì không cần quay lại nữa.” Mục gia chính là địa ngục đối với Nghê Thuý Hoa. Vừa dứt lời, Nghê Thúy Hoa tiếp tục nói: “Yên Yên, kế tiếp chúng ta thật sự đi kinh thành sao?” Suy cho cùng, Nghê Thúy Hoa là một phụ nữ nông thôn chưa từng đi xa, bà vẫn có chút sợ hãi đối với kinh thành, hơn nữa bà rất lo lắng, sau khi tới kinh thành, ba mẹ con họ sẽ sống ra sao.
Nghê Yên gật gật đầu: "Ừ! Chúng ta sẽ đi kinh thành, bây giờ thời thế không giống như trước nữa, mẹ yên tâm, chúng ta ở kinh thành sẽ càng ngày càng tốt!"