Chương 19: Tràn Ngập Tò Mò 1

Editor: Trâm Rừng

Thực sự muốn làm hộ cá thể sao? Diêu Uy há to miệng, tiếp tục nói: "Tiểu đồng chí Nghê Yên, cô có muốn suy nghĩ lại không? Đầu năm nay, danh tiếng của hộ kinh doang cá thể cũng không tốt, hơn nữa, mẹ con cô còn dẫn em gái đi cùng, ngày tháng sau này có thể sẽ không dễ dàng như trong tưởng tượng.”

Ba nữ đồng tính nữ chạy đến kinh thành, đến lúc đó chỉ có chịu khổ mà thôi! Diêu Uy suy nghĩ một chút, tiếp tục nói: “Đồng chí Nghê Yên, tôi nghe Chu tiên sinh nói đồng chí biết chữ đúng không?”

“Ừ.” Nghê Yên gật gật đầu.

Diêu Uy nói: “Vậy cô có giỏi toán học không?”

“Vẫn được.” Nghê Yên trả lời.

Diêu Uy do dự một lúc rồi nói: "Nếu không thì như vậy đi, tôi sẽ sắp xếp cho cô làm kế toán trong một nhà máy sản xuất đồ nội thất." Kế toán thời đại này cũng giống như công chức đời sau, tiền lương cao, chế độ tốt, rất được săn đoán. Không phải ai cũng có thể làm kế toán trong nhà máy.

Nghê Yên lắc đầu: “Diêu thúc thúc, cám ơn lòng tốt của chú, nhưng tôi vẫn muốn đi kinh thành hơn.”

Diêu Uy không ngờ Nghê Yên sẽ từ chối, “Nếu đồng chí sợ tiền lương của không đủ để nuôi sống ba mẹ con thì tôi có thể tìm việc làm cho mẹ cô, sau đó để nhà máy thu xếp ký túc xá cho ba mẹ con cô luôn."

Nghê Thuý Hoa nghe vậy rất động tâm nhưng bà ấy cũng không biểu hiện ra ngoài. Thứ nhất, bà không biết tại sao Diêu Uy lại vô duyên vô cớ giúp bọn họ; thứ hai là hiện tại bà phải nghe lời của Nghê Yên.

Nghê Yên tiếp tục nói: "Diêu thúc thúc, tôi xin lĩnh hảo ý của chú.” Mọi người chỉ là tạm thời coi thường hộ cá thể mà thôi, không cần tới mười năm thì mọi người sẽ chuyển từ xem thường thành hâm mộ ghen tị.

Diêu Uy bất đắc dĩ cười cười: "Tiểu hài tử ngươi thật là cứng đầu." Hắn nói điều kiện rất cao rồi, nếu đổi thành người khác thì vui vẻ còn không kịp nhưng Nghê Yên lại từ chối không chút do dự.

Nghê Yên cười nói: "Có thể trong suy nghĩ của ngài, hộ cá thể là hành vi đầu cơ trục lợi, nhưng tôi tin rằng một ngày nào đó con mắt của thế gian có sẽ thay đổi."

"Đồng chí Nghê Yên, năm nay thực sự chỉ mới mười bảy tuổi sao?” Diêu Uy hỏi. Không biết vì sao, Diêu Uy luôn cảm thấy đứa trẻ này đã hơn mười bảy tuổi. Cách nói chuyện và cách suy nghĩ của cô cao hơn rất nhiều so với những đứa trẻ cùng trang lứa. Điều đó thậm chí còn khiến Diêu Uy ảo tưởng rằng cô là cấp trên của mình. Thực sự là quá kỳ lạ!

Nghê Yên nói: "Nếu tôi nói rằng tôi hai mươi tuổi, ngài có tin không?"

Diêu Uy đưa tay gãi gãi đầu, "Tất nhiên là không tin."