Chương 4: Phản Bác

"Lâm Thanh Đường, cái đáng chém ngàn đao Giảo Môn Tinh, bồi tiền hóa, ngay cả chị họ hôn sự đều dám cướp, nhà chúng ta sao lại sinh ra một cái tang môn tinh đồ vật, lúc trước nên đem ngươi ấn hố phân trong chết đuối, cũng đỡ phải để cho ngươi tai họa người trong nhà."

Lâm Thanh Đường bà nội Dương Đại Nữu vọt vào viện, giơ tay liền muốn hướng Lâm Thanh Đường trên người đánh.

Ánh mắt Lâm Thanh Đường sắc bén, đưa tay chặn tay Dương Đại Nữu đánh tới.

"Bà nội, bà đây là muốn làm gì? Chẳng lẽ không phải bà ép con gả cho Cố Trưng sao? Chị họ không phải nói Cố Trưng quá nghèo, không xứng với chị ấy sao? Chẳng lẽ không phải bỏ thuốc trong nước của con, ép con đến nhà Cố Trưng sao?"

Mọi người nghe được Lâm Thanh Đường ép hỏi, sắc mặt đều thay đổi.

Nhà Cố Trưng quả thật nghèo, mà Dương Đại Nữu vẫn luôn ghét bỏ điều kiện của Cố Trưng không tốt, không xứng với Lâm Trân Châu.

Lúc trước, bọn họ biết được Lâm lão đầu định hôn lễ Cố Trưng cho Lâm Trân Châu, mọi người cũng không tin, nhưng sau đó lễ hỏi các loại, toàn bộ đều đưa đến nhà Dương Đại Nữu, lại nhìn ngày hôn lễ đều định ra, ngay cả ngày hôm qua cũng tổ chức hôn lễ.

Người trong thôn lúc ấy còn kỳ quái, gia đình có bối cảnh như Dương Đại Nữu làm sao nhìn trúng Cố Trưng?

Nhưng lúc này, nhìn thấy là Lâm Thanh Đường gả cho Cố Trưng, hơn nữa Lâm Thanh Đường lên án, đã có một nửa người đều tin.

"Ta phi...... Ngươi đem Trân Châu đánh ngất, vừa vặn bị Quốc Đống nhìn thấy, ngươi còn muốn ngụy biện."



Dương Đại Nữu vừa nói ra lời này, Lâm Trân Châu sợ tới mức nhanh chóng vươn tay kéo kéo tay áo Dương Đại Nữu.

Sắc mặt mọi người đều thay đổi, Lâm Quốc Đống nhìn thấy Lâm Thanh Đường đánh ngất Lâm Trân Châu, Lâm Quốc Đống có thể không ngăn cản sao?

Ai không biết tên côn đồ Lâm Quốc Đống kia, ngay cả ba mẹ hắn cũng đánh, nhưng Lâm Trân Châu giống như bảo bối của hắn, nhìn thấy Lâm Thanh Đường đánh ngất Lâm Trân Châu, Lâm Quốc Đống không đánh nổ đầu Lâm Thanh Đường?

"Em họ mặc hỉ phục của ta, anh ta chỉ nhìn thấy một bóng lưng, nếu không anh ấy cũng không đến mức không phát hiện..."

Lâm Trân Châu nhanh chóng giải thích.

Nhưng lời còn chưa nói xong, Lâm Trân Châu liền ý thức được những lời này không thích hợp.

Lời của nàng, đã làm cho người ta sinh ra hiểu lầm.

Bóng lưng giống như Lâm Trân Châu đánh Lâm Thanh Đường, nhưng Lâm Quốc Đống không làm gì cả.

Cái này không phải cho mọi người thấy Lâm Thanh Đường trước kia ở nhà thời điểm, hai anh em bọn họ muốn đánh liền đánh, căn bản cũng không có ai ngăn cản.

"Không phải...... Ta không phải ý đó! "

Lâm Trân Châu vội vàng muốn giải thích.



Nhưng thấy sắc mặt các đại thẩm vây xem đều không quá thiện cảm, Lâm Trân Châu trong lòng lại nhịn không được thầm trách Dương Đại Nữu, không có việc gì nhắc tới Lâm Quốc Đống nhìn thấy nàng bị đánh, nếu như không phải Dương Đại Nữu, bây giờ cũng không đến mức rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan.

"Quốc Đống sẽ đánh Thanh Đường, đó cũng là Thanh Đường khi dễ Trân Châu, nếu không, Quốc Đống mới mặc kệ cô ta! "

Dương đại nữ cũng phản ứng lại, vội hô.

Chỉ bất quá, nàng vừa hô, ngược lại là giấu đầu lòi đuôi.

Lâm Thanh Đường nhìn các nàng hai bà cháu kẻ xướng người họa, chỉ là câu môi

"Chị họ, đây là quần áo mới đi, lúc trước chị đều luyến tiếc mặc, hôm nay như thế nào cam lòng lấy ra?"

Lâm Trân Châu nghe vậy, giận không kềm được.

Bộ quần áo này nàng vẫn luôn không nỡ lấy ra mặc, hôm nay vì tới trước mặt Lâm Thanh Đường trước mặt, hơn nữa Lâm Thanh Đường người này rất ngu xuẩn, đến lúc đó nàng đem chính mình biến thành chật vật một ít, mọi người tự nhiên cũng liền càng thêm đồng tình nàng.

Nhưng mà, Lâm Thanh Đường đột nhiên nhắc tới quần áo của nàng, tầm mắt mọi người cũng rơi vào trên người Lâm Trân Châu.

Lâm Trân Châu cũng chỉ là trước người bẩn một mảnh, nhưng sau lưng cũng là sạch sẽ, hơn nữa có phải hay không quần áo mới, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được.