Lâm Thanh Đường vừa hét to xong thì có một bác gái xách túi đồ ăn đi lên.
Nhìn thoáng qua hải sản trong thùng nước, tràn đầy một thùng cua, nhìn vẫn còn tươi.
Chỉ là cũng không biết bọn họ làm sao bảo quản được cua, cho nên lúc nghe được Lâm Thanh Đường nói là cua sống, bác gái mới có chút không tin.
Cua nếu như vẫn còn sống, vậy khẳng định là buổi sáng mới bắt lên, nhưng hiện tại mới năm giờ, vậy phải dậy sớm xuống biển!
Thanh âm Lâm Thanh Đường mềm mại dễ nghe, trên mặt luôn có ý cười ôn nhu, đưa tay từ trong thùng nước bắt một con cua đi ra, càng cua cái bị trói lại, nhưng là chân vẫn tự do hoạt động, Lâm Thanh Đường vừa đem nó nhấc lên, tám cái chân đã bắt đầu quơ quơ lên.
Bác gái vừa nhìn, có chút ngạc nhiên, vội hỏi
"Đúng là còn sống, bán thế nào?"
Nam nhân nhà bà thích ăn cua, nhưng mùi vị cua chết so với cua tươi khác nhau không chỉ một chút, hơn nữa bên này cũng không ai bán, muốn mua cua chết còn phải chạy đến chợ.
Bọn họ mỗi ngày đều đi làm, cũng không có nhiều thời gian chạy ra chợ mua đồ.
"Bác gái, cua chết một đồng một cân, cháu bán cua sống cũng không bán đắt, một đồng năm hào một cân. "
Lâm Thanh Đường vội nói.
"Đắt như vậy a! "
Bác gái có chút do dự.
Lâm Thanh Đường cũng không sốt ruột, cô nhìn ra được bác gái động tâm, chỉ là cần thời gian chấp nhận một chút mà thôi.
"Được, vậy cháu chọn cho bác hai con lớn, béo. "
Bác gái sau khi đấu tranh tâm lý, cắn răng quyết định.
Lâm Thanh Đường lên tiếng, vội vàng thay bác gái chọn hai con cua vừa lớn vừa béo, một con tám lạng, một con chín lạng.
Bác gái thấy trong thùng của cô còn có ốc biển, đều còn sống, lại chọn thêm ốc biển và cá, cuối cùng mua gần 10 đồng.
Bác gái mua nhiều, Lâm Thanh Đường còn tặng thêm một con ốc biển, bác gái cảm thấy mình có lợi, vui vẻ rời đi.
Cố Trưng không nghĩ tới Lâm Thanh Đường bán thuận buồm xuôi gió như vậy, anh ở một bên giúp đỡ, ngược lại một câu cũng không nói được.
Tiếp theo, lại có mấy người đến, có người mua cua, cũng có người mua cá hoặc ốc biển.
Lúc trước bác gái mua cua của Lâm Thanh Đường không lâu sau trở lại, thậm chí còn mang theo vài người, chính bà lại mua mấy con cua nữa
Hình như là lúc bà trở về, chồng bà thấy cua vừa lớn vừa béo lại vẫn còn sống, sâu tham ăn trong bụng bị gợi lên, bảo bà lại đến mua thêm mấy con.
Không lâu sau một thùng cua kia đã bán hết, ngay cả cá và ốc biển cũng không còn.
"A Trưng, bán hết rồi, chúng ta đi thôi!"
Nụ cười trên mặt Lâm Thanh Đường không hề tắt, cô biết bán chắc chắn sẽ thuận lợi, không ngờ có thể bán nhanh như vậy, sau đó đến gần bên tai Cố Trưng nói
"Ngày mai chúng ta còn tới, nhưng phải đổi địa điểm đến chỗ xưởng đóng tàu."
Cố Trưng bị hơi nóng làm ngứa tai, rụt cổ theo bản năng.
Lâm Thanh Đường thấy vậy, khóe môi hơi nhếch lên.
"Cháu gái, hai người ngày mai có đến không?"
Bác gái mua cua đi mua xung quanh, quay lại thì thấy bọn họ đang thu dọn, lại hỏi một câu.
Lâm Thanh Đường nghe vậy
"Bác gái, còn muốn xem thu hoạch thế nào, thu hoạch tốt thì đến."
Bác gái nghe vậy, nghĩ thầm cũng đúng.
Cua đâu có dễ bắt như vậy, nhìn cách ăn mặc Lâm Thanh Đường và Cố Trưng, cũng không giống như là người có thể mua nổi thuyền đánh cá, cua này khả năng là lúc đi biển vận may tốt bắt được, nhưng có thể đem cua bảo quản tốt như vậy, ngược lại cũng có năng lực.
Nên bà cũng không ôm bao nhiêu hy vọng.
Cố Trưng cầm đồ lên xe, lại nhìn về phía Lâm Thanh Đường.
Lâm Thanh Đường tròn mắt nhìn, nhìn thoáng qua chỗ ngồi phía sau, một bên đã trống không, bên cạnh vẫn có thể ngồi được.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Cố Trưng, ánh mắt trông mong.
Cố Trưng không thể từ chối, chậm rãi buông một tay giữ xe ra, Lâm Thanh Đường lại nhảy lên phía sau ngồi xuống, đưa tay ôm chặt thắt lưng cường tráng của Cố Trưng, dán khuôn mặt nhỏ nhắn lên lưng.
"A Trưng, em ngồi ổn rồi!"