Cố Trưng rất cố gắng mới làm cho mình bình tĩnh trở lại, nhưng bước chân lại nhanh hơn lúc trước.
Cô không hiểu sao lại sinh ra ảo giác, có chút hoảng hốt.
Lâm Thanh Đường rõ ràng cảm giác tốc độ Cố Trưng nhanh hơn, bây giờ đang cõng cô, còn mang theo một thùng hải sản, kết quả tốc độ so với lúc bình thường cô đi đường còn nhanh hơn!
Mmm! Người đàn ông của cô thật mạnh mẽ.
"A Trưng, buổi tối cua không ít, sáng mai em dậy sớm đi chợ, đem những con cua này đưa đến trong huyện bán, được không?"
Lâm Thanh Đường ghé vào trên vai anh, thanh âm mềm mại, hơi thở nóng rực phun lên cổ Cố Trưng.
Hô hấp Cố Trưng nặng thêm vài phần, giọng nói bình tĩnh
"Chân em bị thương, anh đi là được!"
"Chân em không nghiêm trọng lắm, em muốn đi cùng anh. "
Ngữ điệu Lâm Thanh Đường dâng cao, mang theo ý làm nũng.
Cố Trưng nghiêng đầu sang một bên, cố gắng làm cho hơi thở ấm áp trên cổ tản đi một chút, chỉ là anh cũng không phải hươu cao cổ, còn có thể nghiêng đầu lên trời sao?
Mà cô lại đem đầu ghé vào trên vai của anh, nếu là anh lại nhúc nhích vài cái, cái kia non nớt thơm ngọt bờ môi khó tránh sẽ rơi vào trên cổ hoặc là trên mặt anh.
Nghĩ đến tư vị mất hồn đêm qua, yết hầu Cố Trưng lăn lộn, khô cằn lên tiếng.
"Sáng mai lại xem xét!"
Lâm Thanh Đường mặt mày mang theo nụ cười, kiếp trước sau ở chung, cô đối với Cố Trưng có hiểu biết nhất định, cô biết Cố Trưng đối với cô cũng không phải là hoàn toàn không có tình cảm!
Nam nhân thập niên 80, vẫn ngây thơ.
Cho dù anh bây giờ còn thích Lâm Trân Châu, nhưng đêm qua người ngủ cùng anh là cô.
Đêm qua đem anh hầu hạ thoải mái cũng là cô, Lâm Thanh Đường đối với khuôn mặt này vẫn là có tự tin, đặc biệt là cô trời sinh làn da trắng nõn mềm mại, gió biển dù có thổi như thế nào, cô vẫn trắng nõn mềm mại.
Nam nhân ngoại trừ là động vật cảm quan, còn là động vật thị giác, đối với vật hoặc người xinh đẹp, đều dễ dàng thích hơn.
Hơn nữa, hôm nay cô ngoan ngoãn như vậy, Cố Trưng cũng không phải người mù, trái tim của anh rõ như gương sáng.
Lại thêm chuyện hôm nay nhằm vào Lâm Trân Châu, cô cũng cho Cố Trưng thuốc bổ mắt, anh là một người đàn ông có khả năng phân biệt đúng sai, trước đây chủ yếu là không chú ý đến chuyện trong thôn, người trong thôn luôn nói cô không tốt, cho dù anh chưa từng biết rõ, trong tiềm thức cũng sẽ nhận định cô là một người phụ nữ xấu.
Nhưng, lời đồn có lợi hại hơn nữa, sau khi ở chung, cô tin tưởng Cố Trưng sẽ hiểu.
Lâm Thanh Đường vui vẻ, tay ôm cổ anh cũng siết chặt một ít
"Em để cơm ở trong nồi, anh ăn chưa?"
"Ừm!"
"Cơm em làm có ngon không? "
Lâm Thanh Đường ghé vào vai anh, một câu lại tiếp một câu mà nói chuyện nhà.
"Ừm!"
Anh không trả lời quá nhiều, nhưng Lâm Thanh Đường lại hết sức hài lòng, ít nhất anh vẫn để ý tới cô.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh về tới nhà, Cố Trưng đặt thùng nước trong sân, cõng cô vào nhà.
Thôn chài Thanh Sơn bởi vì có xưởng tôm, năm ngoái trong thôn cũng đã có điện, sau khi bật đèn, Cố Trưng đặt Lâm Thanh Đường lên giường, xoay người đi lấy dầu hoa hồng.
Lâm Thanh Đường để ý thấy vành tai anh đỏ bừng, trong lòng có chút đắc ý.
Người nam nhân của cô xấu hổ, thật không tồi!
Cố Trưng từ trong ngăn tủ tìm dầu hoa hồng, quay người lại liền thấy Lâm Thanh Đường cười khanh khách nhìn mình, Cố Trưng có chút không được tự nhiên ho nhẹ hai tiếng, đi tới bên giường ngồi xuống
"Cởi!"
Lâm Thanh Đường trừng mắt nhìn, lúc đưa tay muốn cởi giày, lại trông mong nhìn về phía Cố Trưng, giống như đυ.ng phải vết thương đau đến mắt lại đỏ.
Cố Trưng đặt dầu hồng hoa sang một bên
"Có thể hơi đau, em chịu đựng một chút."