Cố Trưng nhìn một đôi tay nhỏ bé xuất hiện trước mặt mình, không biết vì sao, trong đầu hiện lên cảnh tượng hai bàn tay nhỏ bé kia cào cào lưng mình tối hôm qua.
Vành tai Cố Trưng đỏ bừng, anh nhanh chóng loại bỏ những suy nghĩ hỗn độn trong đầu
Ánh mắt rơi vào mặt ngọc bội trong lòng bàn tay cô, có chút bất ngờ, nó lại xuất hiện trong phòng tạp vật, là đồ bà nội để lại cho cháu dâu tương lai, trước khi bà nội qua đời đã đưa cho anh, sau đó bởi vì chị dâu cả vẫn muốn khối ngọc này, mẹ liền giúp anh cất giữ.
Nhưng trí nhớ của bà không tốt, sau đó ngay cả bà đều quên để nơi nào, kết quả Lâm Thanh Đường mới cùng anh kết hôn ngày hôm sau, ngọc bích cư nhiên bị cô từ trong phòng tạp vật tìm được.
Trước khi qua đời bà nội luôn nói, ngọc chú ý duyên phận, cho nên đây là định mệnh?
Hay là, bà nội trên trời có linh nhận định cô?
"Em nhặt được thì đeo đi! "Cố Trưng nói.
Lâm Thanh Đường có chút ngoài ý muốn
"Cái này nhìn rất quý giá, cho em?"
"Ừ! "Cố Trưng cũng không nói nhiều, cúi đầu hai ba miếng liền giải quyết phần cơm còn lại trong bát.
Lúc anh đứng dậy, đã thấy hai mắt Lâm Thanh Đường tỏa sáng nhìn anh.
"Có việc? "Cố Trưng nghi hoặc hỏi.
Lâm Thanh Đường lại là đem tay mở ra, lộ ra ngọc bội trong lòng bàn tay
"Em chỉ biết thắt nút, dễ dàng rơi ra; anh giúp em thắt chắc chắn, kiên cố một chút không dễ bị rơi, có thể chứ?"
Cố Trưng thấy cô xinh đẹp, giọng nói mềm mại, thậm chí còn mang theo chút làm nũng.
Ma xui quỷ khiến cầm lấy ngọc bích trong lòng bàn tay, đầu ngón tay lướt qua lòng bàn tay của cô, ngứa một chút, tay của cô cũng cuộn theo một chút.
Rồi sau đó liền vui vẻ xoay người, vén mái tóc thật dài ra đằng trước.
"A Trưng, anh giúp em đeo lên đi!"
Tay Cố Trưng dừng lại một chút, mắt nhìn ngọc bội trong tay, lại nhìn sợi dây đỏ, đầu của cô không lớn, nhưng sợi dây đỏ này cũng không dài, nếu thắt xong lại đeo từ trên đầu cô xuống cổ, có khả năng bị kẹt.
Cố Trưng đành phải đem ngọc bội đeo lên cổ cô, cô cũng cúi đầu lộ ra gáy bóng loáng trắng noãn, không biết tại sao, Cố Trưng cảm thấy gáy của cô đều xinh đẹp hơn so với người khác, ngay cả lông tơ thật nhỏ phía trên cũng rất đáng yêu.
Dường như, đêm qua anh còn hôn nơi đó......
Lâm Thanh Đường đứng đó chờ anh đeo cho, bỗng nhiêm Cố Trưng bất động, cô quay đầu nhìn Cố Trưng
"A Trưng, sao vậy?"
Cố Trưng quay đầu lại, nhanh chóng đeo ngọc bích cho cô.
"Được rồi!"
Lâm Thanh Đường sửng sốt một chút, nghe ra giọng nói hoảng loạn của Cố Trưng.
Thấy anh cầm chén chuẩn bị đi rửa, Lâm Thanh Đường nhanh nhẹn lấy chén từ trong tay của anh
"Anh buổi chiều còn phải đi làm, rửa chén loại chuyện nhỏ này liền giao cho em, anh vào nhà nghỉ một lát đi!"
Nói xong, Lâm Thanh Đường bưng bát bước chân nhẹ nhàng vào phòng bếp.
Cố Trưng không hiểu sao cảm thấy Lâm Thanh Đường như vậy có chút đáng yêu, nhưng nghỉ ngơi là không có khả năng, nông dân nào có quý giá như vậy, anh bưng thức ăn chưa ăn xong trên bàn vào phòng bếp, chợt nghe thấy giọng nói mềm mại của cô lại ngâm nga giai điệu không biết tên.
Rất dễ nghe, rất hấp dẫn.
"Đêm qua cũng không ngủ, buổi sáng còn thức..."
Lâm Thanh Đường đột nhiên ý thức được mình đang nói cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt đỏ bừng, len lén nhìn Cố Trưng, kết quả thấy mặt Cố Trưng cũng đỏ lên.
Tâm tình Lâm Thanh Đường trong nháy mắt vui lên như đang bắn pháo hoa, kiếp trước Cố Trưng cũng thấy rõ bộ mặt thật của Lâm Trân Châu, trước khi bọn họ phục hôn, Cố Trưng thâm tình thổ lộ với cô, cô biết sau này Cố Trưng sẽ thích cô.
Tuy rằng không phải bây giờ, nhưng Lâm Thanh Đường chỉ cần biết anh sẽ......
Như vậy là đủ rồi.
Hơn nữa cô có thể cam đoan, kiếp này cô có thể khiến Cố Trưng yêu cô sớm hơn.
"Anh mau đi nghỉ ngơi đi, chỉ có hai cái chén, em rửa nhanh thôi. "
Lâm Thanh Đường vội vàng đẩy Cố Trưng ra khỏi phòng bếp, sau đó hít sâu một hơi, lúc này mới xoay người trở về tiếp tục rửa chén.
Sau khi Cố Trưng bị đẩy ra khỏi bếp, cũng không đi vào nữa, thật sự là vừa rồi có chút xấu hổ.
Mà đêm qua, anh còn đem cô trở thành Lâm Trân Châu......