Chương 19

Con gái của bà ta sao có thể thua kém con gái của Đường Mạn Ninh ở mọi mặt.

"Ba!" Diệp Đóa Đóa nợ Cố lão thủ trưởng quá nhiều, cả đời này cô nhất định sẽ trả gấp đôi, một tiếng bố gọi ra tự nhiên vô cùng.

Cố Tẩy Vi tưởng rằng ba mình đã trải qua nhiều trận chiến, dù Diệp Đóa Đóa nũng nịu với ông, ông cụ chắc chắn sẽ không lay động, kết quả quay đầu lại...

Cố Tẩy Vi thấy mắt ba mình cười tít cả lên.

Hơn nữa, rất rõ ràng, ông muốn kiềm chế, chỉ là khóe miệng không thể hạ xuống.

Cố Tẩy Vi nghiến chặt răng, tức quá.

Liếc thấy ánh mắt con gái nhìn mình, Cố lão thủ trưởng mới có nén lòng, khẽ ho một tiếng, vẫy tay với Diệp Đóa Đóa: "Đóa Đóa, lại đây."

Đóa Đóa...

Từ lần đầu gặp mặt, Cố lão thủ trưởng đã gọi cô như vậy, cho đến khi "Diệp Đóa Đóa" dùng đứa con trong bụng uy hϊếp Cố Tẩy Nghiên ly hôn, ông mới không gọi cô là Đóa Đóa nữa.

Diệp Đóa Đóa hít một hơi, bước lên, đứng bên cạnh Cố lão thủ trưởng, ngoan ngoãn gọi một tiếng ba.



Bất kể gọi bao nhiêu lần, Cố lão thủ trưởng đều thấy thoải mái, lại cười tít mắt, vẻ mặt an ủi: "Ngoan."

Đồng tử Cố Tẩy Vi hơi mở to, đầy vẻ không thể tin nổi, ngày thường ông cụ không nói cười đối với con cái luôn nghiêm khắc cổ hủ, ngay cả đứa con trai út được cưng chiều nhất, sinh muộn nhất cũng rất ít khi đối xử với ông tươi cười, vậy mà lại cưng chiều cô gái quê mùa Diệp Đóa Đóa này như vậy, quả thực khiến người ta kinh hãi.

Cố Tẩy Vi ra hiệu cho Lục Thời Tuyết, bảo con gái tranh sủng với Diệp Đóa Đóa, cô ta không phải đối thủ, nhưng chẳng phải còn con gái cô ta sao.

Lục Thời Tuyết cúi đầu ăn cơm, không nhìn thấy.

Cố Tẩy Vi đá cô bé một cái.

Lục Thời Tuyết ngẩng đầu lên, kẹp một miếng đường trộn cà chua đưa cho cô ta, vẻ mặt đau lòng.

Cố Tẩy Vi tức giận đánh đầu cô bé: "Ngoài ăn ra, còn biết gì nữa không?"

Lục Thời Tuyết nhỏ giọng cãi lại: "Dân lấy ăn làm trời."

Cố Tẩy Vi hiếm khi nói chuyện với cô bé, cô con gái này, ngoan ngoãn nhu thuận thì đúng, nhưng hơi ngốc cũng là thật.