Diệp Hoan từng thấy nộp thóc công, các chú các bác kéo một xe lương thực đến trấn xếp hàng nộp thóc công. Chẳng trách người nông thôn đều muốn vào phố, ở quê chăm chỉ làm ruộng, quả thực không làm giàu được.
Sau khi ăn trưa, Diệp Trường Vinh đội mũ rơm, lại đi giúp ông cụ cắt một xe hương bồ về. Ông cụ định đợi phơi khô hương bồ rồi đan tấm chiếu cói trải trên giường mới.
Ba đứa nhỏ sinh ba được bà nội Diệp sắp xếp ngủ trưa một lúc, Diệp Hoan theo thường lệ luyện công học tập. Cô lén lút uống suối Âm Dương, nằm trên giường vận hành công pháp.
Nếu nói ra, bây giờ cái mà Diệp Hoan học nhanh nhất chính là phần “sơn”, cô học công pháp tiến triển nhanh nhất. Bởi vì Diệp Hoan chỉ cần hiểu ý nghĩa của công pháp, dựa theo tranh minh họa vận hành công pháp, lần lượt tiến hành là được. Mỗi lần công pháp thăng cấp, đều có pháp quyết tu luyện mới, còn có tranh minh họa đi kèm. Công pháp ba tầng đầu là dễ học nhất, Diệp Hoan lại là đạo thể bẩm sinh, bây giờ đã liên hệ tới tầng thứ hai đỉnh phong, cô cảm thấy cô rất nhanh sẽ đột phá chướng ngại tiến vào tầng thứ ba.
Sau khi đột phá tầng thứ ba, nghe nói có thể mở mắt Âm Dương, có thể nhìn thấy một số thứ mà người thường không nhìn thấy, ví dụ khí vận, khí tràng,…Diệp Hoan vô cùng tò mò…May mà không thể nhìn thấy quỷ, nếu mắt Âm Dương khiến người ta nhìn thấy quỷ, vậy Diệp Hoan thà không mở mắt Âm Dương. Cô rất nhát gan, không muốn nhìn thấy các loại quỷ ma.
Đợi sau khi Diệp Trường Vinh làm xong, định về trấn sớm, ông còn tìm người khác có chút việc.
Diệp Trường Vinh hỏi ba đứa trẻ đã ngủ dậy: “Các con ở nhà bà nội hai ngày hai theo cha về?”
Bà nội Diệp nói: “Để chúng ở đây đi, nếu chúng muốn về, đợi lúc họp chợ bảo Tú Chi đưa chúng về là được.”
Đông Đông, Nam Nam còn chưa chơi đủ, chúng há miệng nói: “Con không muốn đi, muốn ở nhà bà nội.”
Diệp Hoan muốn về cùng cha, nhưng còn chưa đợi cô nói ra ý kiến của mình, Diệp Trường Vinh tưởng cô cũng muốn ở lại, cười nói: “Các con muốn ở lại thì ở lại đi, lúc muốn về thì nhờ người đưa thư cho cha cũng được.”
Diệp Hoan há miệng lại ngậm lại. Các em trai ở lại, cô vẫn nên ở lại làm người giám hộ thì hơn, đề phòng hai đứa trẻ nghịch ngợm gây họa.
“Con đến nhà bên hỏi xem Tiểu Liên đi học chưa, có cần con đưa con bé đi một đoạn không.”
Diệp Trường Vinh nói xong liền tới nhà anh cả ở bên cạnh, mỗi chiều chủ nhật Diệp Liên sẽ đi bộ tới trường, nếu chú hai về, quay về trống xe có thể đưa cô ấy đi một đoạn. Nếu không cô ấy phải đi bộ đi học, cùng bạn học tới trường.
Diệp Liên đã sớm thu xếp xong đồ phải mang ở nhà, sách và quần áo gì đó có hai balo. Vương Tú Liên cho cô ấy hai tệ tiền tiêu vặt, còn xào cho cô ấy một lọ dưa chua đẫm dầu, đủ ăn tới trưa thứ bảy.
Nhà Diệp Hoan ở trấn, thi thoảng Lý Vệ Hoa nấu đồ ăn ngon cũng sẽ mang tới một ít cho Diệp Liên.
Vốn dĩ Lý Vệ Hoa nói để cháu trai cháu gái học cấp hai ở nhà mình, nhưng Vương Tú Chi sợ làm phiền em dâu, con trai con gái ở thời gian dài sẽ khiến Lý Vệ Hoa ghét, nên bà ấy không cho con ở nhà thằng hai. Bà ấy chỉ có hai đứa con, không muốn để con ở nhà người khác chịu ấm ức, chi bằng ở trường cho bớt việc, thi thoảng Vương Tú Chi tới họp chợ, cũng sẽ mang đồ ăn cho con. Như vậy một tuần Diệp Liên có thể cải thiện vài bữa ăn, lúc khác ăn nhiều dưa chua.
Diệp Liên vừa nghe chú hai hỏi cô ấy có đi không, cô ấy lập tức xách đồ đi ra: “Chú hai.”
Diệp Trường Vinh nói: “Lên xe, chú đưa cháu đi.”
Diệp Liên dặn dò mẹ cô ấy một câu: “Mẹ mẹ nói với Ngọc Linh một tiếng, đừng để bạn ấy đợi con.”
Vương Tú Chi: “Được rồi, con đi với chú hai con đi, lát nữa mẹ đi nói với Ngọc Linh.”
Đợi Vương Tú Chi nhìn con gái theo chú đi xa, bà ấy quay người đóng cổng, đến nhà Ngọc Linh.
Đợi Vương Tú Chi tới nhà Ngọc Linh nói với cô ấy một tiếng, lúc đi về tới chỗ ủy ban thôn, nhìn thấy dưới gốc cây liễu lớn ngoài ủy ban thôn tụ tập không ít người, người lớn trẻ nhỏ đều có. Bà ấy tò mò đi tới xem, hóa ra là tới xem bói.
Có một thím hỏi Vương Tú Chi: “Tú Chi, lão tiên sinh tính chuẩn lắm, cô có muốn bói một quẻ không?”
Vương Tú Chi lắc đầu nói: “Tôi chỉ xem náo nhiệt thôi.”
Vương Tú Chi cũng hơi mê tín, nhưng sợ gặp phải lừa đảo, bà ấy muốn xem thử thầy toán số này bói thế nào, có phải gạt người không.