Chương 24:

Diệp Liên đang học cấp hai, trong nhà cũng không chiều con, nếu cô ấy không làm bài tập thì sẽ ra đồng làm chút việc nhẹ nhàng phụ giúp gia đình, ví dụ dọn cỏ, hoặc là dắt bò chăn bò.

Đất của hai ông bà cụ để cho nhà thằng cả làm, cho nên Diệp Trường Vinh về thường xuyên làm nông phụ, coi như tận phần hiếu thuận đó.

Lần này Diệp Trường Vinh tới, không cần làm việc giúp gia đình, bởi vì trong đồng đã lên mầm, bây giờ chưa tới lúc bón phân, tưới nước, chỉ cần dọn cỏ là được. Cỏ ngoài ruộng mọc không ngừng, dọn cũng không dọn hết. Kiểu việc lặt vặt này không cần Diệp Trường Vinh làm, hầu như là bác gái của Diệp Hoan dọn cỏ, chỉ có việc nặng ngoài đồng mới tìm Diệp Trường Vinh phụ.

Bác gái của Diệp Hoan tên Vương Tú Chi, là một người hiền huệ, thằng hai phụ giúp là tình nghĩa, cũng không tiện sai khiến người ta, lúc mùa màng giúp một tay bà ấy đã rất biết đủ. Nhưng Vương Tú Chi không thích cách làm của thằng ba Diệp Trường An, hai vợ chồng đó một tháng cũng hiếm khi về một lần, về cũng thả đồ ngồi trong nhà, ăn cơm rồi đi, giống như ông to bà lớn.

Ai cao hơn ai chứ, không phải chỉ là làm việc ở cục thủy lợi sao, làm giáo viên tiểu học sao, có gì ghê gớm? Lúc đầu nếu không phải chồng bà ấy và thằng hai kiếm tiền gửi về nhà, thằng ba và Trường Tĩnh có thể đi học được lâu như thế sao? Đi học nhiều được vài ngày đã coi thường người thân trong nhà, kiểu cách làm thanh cao, không thực tế đó khiến người ta khó ưa.

Tuy Vương Tú Chi làm việc ngoài đồng nhưng bà ấy đã biết thằng hai dẫn con về từ trong miệng của bà con đi ngang qua đây. Bà ấy nói với con gái: “Tiểu Liên, Hoan Hoan chúng tới rồi, đợi lát nữa chúng ta về sớm một chút nấu cơm.”

Diệp Liên đứng lên vươn vai nói: “Được ạ, mẹ, buổi trưa nấu gì?”

“Quay về xem thử rồi tính.”

Con người Vương Tú Chi không tồi, sống chung với em dâu Lý Vệ Hoa đều theo nguyên tắc em tốt chị tốt mọi người đều tốt, quan hệ của hai người không tồi, cộng thêm ba đứa sinh ba rất đáng yêu, bà ấy rất thích ba đứa con của nhà thằng hai. Mỗi lần ba đứa tới, bà ấy sẽ cố hết sức nấu đồ ngon chiêu đãi chúng.

Mười giờ, mặt trời hơi gay gắt, Vương Tú Chi chê quá nắng, định chiều mặt trời lặn dần rồi dọn cỏ tiếp, bà ấy nói: “Tiểu Liên, nóng quá, chúng ta dọn xong đợt cỏ này rồi về đi.”

Đợi sau khi hai người họ về nhà, nhìn thấy Diệp Hoan gọi hai người: “Bác gái, chị Tiểu Liên, sao bây giờ mọi người mới về, không nóng sao, mau uống chút nước nguội.”

Diệp Hoan ở nhà nhàm chán, nghe nói bác gái làm việc ngoài đồng, bèn để nguội một gáo nước sôi. Bởi vì bác gái và chị Tiểu Liên luôn đối xử tốt với cô, cô còn thêm suối Âm vào trong nước, muốn cho họ hưởng chút lợi.

Diệp Liên và Vương Tú Chi lần lượt cầm gáo uống nước, sau khi uống ừng ực hết, Tiểu Liên cười nói: “Vẫn là Hoan Hoan hiểu chuyện, sớm biết để nước nguội cho bọn chị rồi.”

“Con bé này khiến người ta thương thế đấy. Hoan Hoan, trưa nay muốn ăn gì, bác gái nấu cho cháu.”

Diệp Hoan đã quên mùa hè của tuổi thơ có gì ngon, cô chỉ đành nói: “Món do bác gái nấu cháu đều thích ăn.”

“Ha ha, miệng thật ngọt.”

Còn chưa đợi Vương Tú Chi ngồi xuống nghỉ ngơi, bà nội Diệp bên cạnh tới nói với con dâu lớn: “Tú Chi, trời nóng như vậy, buổi trưa chúng ta ăn mì lạnh, đợi lát nữa con nhào bột.”

Nhà cũ nhà họ Diệp bây giờ là nơi ông nội bà nội Diệp sống, gia đình Diệp Trường Phúc đã xây một căn viện mới ở cách vách vào năm ngoái, chuyển sang cách vách sống. Không phải là Diệp Trường Phúc ra riêng với cha mẹ, mà là ông ấy chuẩn bị nhà mới cho con trai, để con trai ở sau khi kết hôn. Nhưng con trai sẽ không lập tức kết hôn, nhà không ở sẽ hỏng, hai vợ chồng anh cả và con trai bèn chuyển sang nhà mới bên cạnh cho có hơi người, buổi tối qua ở, ban ngày đều ở bên này ăn cơm chung.

Chỉ có Tiểu Liên vẫn sống ở nhà cũ, nhưng bình thường cô ấy đi học trên trấn, mỗi tuần mới về một lần.

Hơn nữa nếu như vậy, phòng ốc trống ra, đợi con trai con gái khác về cũng có chỗ ở. Các con đều thành gia lập nghiệp, nếu về hết thảy thì không có chỗ ở, may mà thằng cả xây nhà mới ở cách vách.

Thực ra Diệp Trường Vinh thích ăn mì lạnh, Diệp Đông, Diệp Nam cũng ăn, bà nội Diệp mới đặc biệt bảo con dâu nhào bột.

Vương Tú Chi nhìn thấy dáng vẻ mẹ chồng thúc giục bà ấy, trong lòng hơi bực bội. Bà ấy vừa mới về, còn chưa nghỉ ngơi, không thể đợi một lúc sao.

Vương Tú Chi hiền huệ, lẩm bẩm một câu trong lòng, sau khi rửa tay rửa mặt xong vẫn tới nhà cũ chuẩn bị nhào mì.

Diệp Trường Vinh ra ngoài khách sáo nói một câu: “Buổi trưa làm phiền chị dâu rồi.”

Lúc này trong lòng Vương Tú Chi mới thoải mái hơn một chút, gượng cười nói: “Phiền cái gì, dù sao thì bọn chị cũng phải ăn cơm, nhào thêm bát bột nữa thôi.”