Chương 22:

Sáng ngày hôm sau thức dậy, Diệp Trường Vinh cảm thấy tối qua ngủ rất ngon, sau khi thức dậy tinh thần sảng khoái, cơ thể nhẹ nhõm rất nhiều. Ông có thói quen dậy sớm tập thể dục, sau khi giải ngũ vẫn luôn duy trì thói quen này, Ông lại gọi hai anh em Diệp Đông, Diệp Nam dậy cùng tập thể dục với mình.

Ba cha con đến con đường nhỏ ngoài đồng chạy một vòng, quay lại đánh quyền gì đó. Ngủ sớm dậy sớm tập thể dục, sức khỏe nhân đôi. Mới đầu có người dậy sớm ra đồng làm việc, nhìn thấy ba cha con ra ngoài chạy bộ, thường cười họ. Thời gian dài đều quen rồi.

Nhưng Diệp Trường Vinh không có yêu cầu nghiêm với đứa con gái Diệp Hoan này, con gái nhỏ ngoan ngoãn, nên ngủ nhiều thêm một lúc.

Đợi Đông Đông và Nam Nam theo cha chạy ra ngoài, Diệp Hoan cũng tỉnh, cô theo thói quen luyện công hít thở, học kiến thức tướng học. Cô còn thuận tiện tìm hiểu một chút về phần “y” đó, đáng tiếc cô không có chút gốc nào, có đọc cũng không hiểu. Diệp Hoan cảm thấy cô nên tìm một sư phụ trung y cho mình mới được, cách ngành như cách núi, nếu không dựa theo cách một mình nhắm mắt làm bừa của cô, sau này chỉ có thể học được trình độ tay ngang.

Thực ra nếu có sư phụ tướng học giải đáp nghi vấn cho cô, cô có thể học được nhanh hơn một chút.

Tuy bây giờ Diệp Hoan không lấy cớ lấy đào ngon ra cho cha mẹ ăn, nhưng Diệp Hoan bỏ nước suối Âm Dương sau khi hỗn hợp vào trong vại nước nhà mình, đảm bảo cả nhà uống vào khỏe mạnh. Hiệu quả của suối Âm Dương dĩ nhiên không cần phải nói, cô muốn dần dần cải thiện sức khỏe của người nhà, tranh thủ bồi dưỡng người nhà khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi. Thi thoảng Diệp Hoan còn sẽ đợi cha mẹ tan làm, sau đó lần lượt bưng nước suối cho họ uống, mỗi lần cô đều sẽ trộn nửa ly suối Dương trong nước ấm cho cha, trộn nửa ly suối Âm cho mẹ, cha trở nên tinh long hoạt hổ, mẹ trở nên ngày càng xinh đẹp.

Tới cuối tuần, Lý Vệ Hoa ở nhà giặt quần áo, dọn dẹp nhà cửa, lại về nhà mẹ một chuyến thăm cha mẹ; Diệp Trường Vinh thì đưa ba đứa con sinh ba đến nhà ông bà nội.

Lý Vệ Hoa là con dâu, thi thoảng cũng sẽ mang điểm tâm kẹo bánh về thăm cha mẹ chồng lúc nghỉ làm, nhưng không phải tuần nào bà cũng về. Nếu tới vụ mùa, bà sẽ chia hai cân thịt về cho cha mẹ chồng, hoặc ở lại nấu cơm giúp. Còn vụ mùa, bà sẽ không làm. Bởi vì bà ngoại và ông ngoại của Diệp Hoan đều là công nhân, nhà họ không có đất, Lý Vệ Hoa học xong trực tiếp thi vào xưởng kính làm việc, lúc ở nhà mẹ thật sự chưa từng làm nông.

Nhưng Lý Vệ Hoa không phản đối chồng làm nông giúp cha mẹ chồng, hiếu thuận với người lớn tuổi là điều nên làm, chỉ cần không bảo người không giỏi làm nông như bà làm là được.

Hơn nữa nhà Diệp Hoan chỉ có một chiếc xe đạp Kim Lộc, nếu cả nhà đều đi, thực sự không ngồi đủ.

Diệp Trường Vinh đưa các con về thôn, hai đứa ngồi trên khung xe đằng trước, một đứa ngồi phía sau, nhẹ nhàng đưa về nhà. Chỉ cần Diệp Trường Vinh không bận việc, cơ bản cuối tuần nào cũng về thôn thăm cha mẹ, thuận tiện làm chút việc nông cho gia đình. Bởi vì chỉ cần không phải là mùa đông, trong ruộng không thiếu việc làm.

Diệp Hoan ngồi ở yên sau xe đạp bên cạnh, nhìn thấy đám mây trắng bay trên bầu trời xanh ngắt, đồng ruộng bất tận lộ ra chồi ngô ngắn ngủn, tâm trạng rất tốt ngâm nga giai điệu nhỏ. Nghĩ ngợi vài năm, công xưởng dần nhiều lên, xe hơi cũng ngày càng nhiều, các loại phế liệu ô nhiễm, môi trường ô nhiễm khí thải, không còn nhìn thấy bầu trời xanh xinh đẹp như thế này nữa, Diệp Hoan cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

Tuy con đường không quá xa, chỉ có vài dặm đường, nhưng bởi vì đều là đường đất, trên đường gập ghềnh hơi xóc nảy, đợi tới nhà bà nội, Diệp Hoan cảm thấy mông hơi đau.

Diệp Trường Vinh là dân cảnh trong trấn, rất có mặt mũi trong thôn, trên đường gặp được không ít hàng xóm, đều nhiệt tình chào Diệp Trường Vinh, ông bác nào đó nói: “Trường Vinh về rồi à, lại về thăm cha mẹ cháu à?”

Thím nào đó nói với ba đứa nhỏ: “Ba đứa sinh ba cũng về rồi, có rảnh tới nhà bà tìm Trụ Tử chơi nha?”

“Thím năm.” Ba đứa nhỏ giòn tan gọi.

Rất nhanh tới cổng nhà mình, đợi Diệp Trường Vinh chống chân dựng xe đạp, Diệp Đông và Diệp Nam từ trên khung trước nhảy xuống, giống như đạn pháo lao vào trong viện, quên cha và chị gái ra sau đầu.

“Ông nội, bà nội.”

Diệp Hoan nghe thấy tiếng gọi của hai em trai rồi mỉm cười, linh hoạt xuống yên, nói với cha một tiếng: “Cha, được rồi, chúng ta vào đi.”

“Được rồi.” Diệp Trường Vinh xuống, đợi con gái nhấc chân bước qua ngưỡng cửa, ông mới nâng xe đạp vào cổng.