Chương 15:

Kỷ Chấn Hoa còn trịnh trọng giới thiệu cho mấy đứa nhỏ, để chúng làm quen với nhau, kết thành bạn tốt.

Diệp Hoan hiểu tâm tư của chú Kỷ, biết chú là vì tốt cho chị em bọn họ.

Diệp Hoan cũng không phải đứa trẻ không hiểu chuyện, nhìn hai em trai một cái, thuận thế đồng ý yêu cầu của thị trưởng tương lai: “Chú, cháu tên Diệp Hoan, đây là em trai cháu Diệp Đông và Diệp Nam. Bọn cháu không đi bắt cá nữa, ở nhà chơi cùng với anh trai và em gái là được rồi.”

Diệp Đông và Diệp Nam cùng bĩu môi, Diệp Hoan vội dỗ chúng: “Đông Đông, Nam Nam, anh trai là bạn mới tới, các em không muốn chơi cùng bạn mới sao?”

Diệp Đông và Diệp Nam nhìn ra chị gái “tạo phản” rồi, không định dẫn chúng đi bắt cá nữa, liền nói: “Vậy hôm nay bọn em chơi cùng anh trai, ngày mai đi bắt cá.”

Ý niệm ngoan cường: Sinh mệnh chưa dừng, đại nghiệp bắt cá sẽ tiếp tục!

Kỷ Nguyên Sâm vô tội gánh nồi: Tôi lớn rồi, không thèm chơi với đám con nít.

Kỷ Chấn Hoa và Lâm Nghi Song nhìn Diệp Hoan nghe lời lại hiểu chuyện, càng cảm thấy cô đáng yêu, thấy cô cũng tầm cỡ con gái họ, muốn để Trân Trân kết bạn với Diệp Hoan. Họ mới tới, con không có bạn, có thể cho con kết giao với một người bạn tốt sớm một chút cũng tiện cho con nhanh chóng hòa nhập trong môi trường hiện tại, đừng lảm nhảm đòi về tỉnh thành nữa.

Kỷ Chấn Hoa nghe thấy hai cậu nhóc còn định ngày mai bắt cá, nghĩ tối nay phải tìm cha nhà bên nói chuyện. Hàng xóm quá lơ đãng, không biết dặn dò con cái đàng hoàng, đừng để con tới bên hồ chơi đùa, lỡ như xảy ra chuyện, hối hận cũng không kịp.

Diệp Trường Vinh đang đi làm không biết, tối nay con cái khiến hàng xóm mới dạy dỗ ông một trận.

Diệp Hoan và hai em trai cùng người nhà họ Kỷ vào căn nhà bên cạnh. Cô vừa đi vừa nghĩ: Kiếp trước cô đã quen với nhà chú Kỷ như thế này sao? Thời gian quá lâu, chuyện xảy ra khi còn nhỏ, ký ức của cô đều mơ hồ.

Nhưng không sao, kiếp này làm lại lần nữa, cô phải tạo quan hệ tốt với chú Kỷ. Diệp Hoan cảm thấy cô sống lại một kiếp, chắc chắn có thể dẫn dắt người nhà sống cuộc sống hạnh phúc hơn kiếp trước, bản thân cô mang ngón tay vàng thô to, thật sự không cần cầu người khác cái gì. Cô không muốn gì khác, chỉ muốn có một chú cán bộ chức cao, tâm trạng sướиɠ nhân đôi.

Hơn nữa cô có bàn tay vàng, đợi cô nắm được toàn bộ tri thức trong đầu, nói không chừng còn có thể giúp được chú Kỷ.

Kỷ Chấn Hoa và Lâm Nghi Song, còn có em bé tò mò Kỷ Nguyên Trân nhìn căn nhà sắp ở một vòng. Kỷ Nguyên Sâm đứng trong nhà chính bất động, trong nhà không có gì, có gì đáng xem, còn chi bằng để giành chút sức lực sẽ không ra mồ hôi.

Kỷ Nguyên Sâm cúi đầu nhìn đất bùn dưới chân, trong mắt lộ ra ghét bỏ. Nhưng đợi lúc cậu ấy ngẩng đầu lên, trong mắt bình tĩnh không chút gợn sóng, đã không còn sợ ghét bỏ vừa nãy.

Nếu Diệp Hoan nhìn thấy cảnh này, tuyệt đối sẽ nói: Không hổ là cậu ấm xuất thân từ nhà cán bộ, phóng thu biểu cảm tự nhiên, hạt giống tốt của chính trị.

Thực ra với tính cách của Kỷ Nguyên Sâm, không quấy nháo không ở căn nhà thế này đã rất tốt rồi. Cậu ấy không quấy là vì cậu ấy biết cha sẽ không thay đổi ý đưa cậu ấy về tỉnh thành, cậu ấy sẽ không làm chuyện vô ích.

Không sai, nhà của Lý Ngọc Cương là mới xây chưa được lâu, nhưng cũng chỉ là nhà ngói gạch mà thôi, trong nhà ngay cả nền xi măng cũng không lót, vẫn là nền đất được nện nguyên thủy.

Kỷ Chấn Hoa và Lâm Nghi Song chính vì để con cái tới nông thôn trải nghiệm cuộc sống, họ không có ý kiến với nhà ở.

Thực ra ủy ban trấn thật sự có viện gia thuộc, nhưng Kỷ Chấn Hoa suy nghĩ ông ấy ở đây không được mấy năm, nhà trong viện gia thuộc quá chật hẹp, để dành căn nhà cho người khác ở, giành được hảo cảm của một số người. Bản thân ông ấy thì thuê nhà của Lý Ngọc Cương.

Lý Ngọc Cương đã dựa theo yêu cầu của Kỷ Chấn Hoa, kéo đi toàn bộ đồ dùng thường ngày và gia cụ trong nhà, còn chủ động dọn dẹp sạch sẽ, bây giờ gần như để lại cho họ là căn nhà rỗng.

Diệp Hoan nhìn căn viện trống không, đề ra ý kiến rất hay: “Chú, nhà chú không có gì hết, phải mua gia cụ mới có thể ở được.”

Diệp Nam lanh trí nói: “Còn phải mua nồi và bát, nếu không không thể ăn cơm.”

Diệp Đông nghe chị gái và em trai sắp giành hết đề tài, vội nói: “Còn phải mua chiếc xe đạp, cha cháu cưỡi xe đạp đi làm.”

Kỷ Chấn Hoa bị ba chị em chọc cười ha ha: “Được, mua hết, chú sẽ gọi điện thoại ngay, nhờ người mang gia cụ tới.”

Diệp Hoan: Xem quan hệ nhân mạch này của chú Kỷ, một cuộc điện thoại đã có thể giải quyết vấn đề

Nhưng điện thoại phải tới ủy ban trấn hoặc bưu điện mới có thể gọi, Kỷ Chấn Hoa dặn dò vợ con vài câu, liền vội đến đơn vị gọi điện thoại nhờ người mang gia cụ tới.