Chương 47: Cạnh Tranh 3

Chị dâu Xảo Anh nói, Hà Hạ ở nhà làm này làm nọ nhiều, tuy cứ nói là tiền của cha mẹ chồng chị ấy, nhưng bọn họ đều ở một nhà chưa tách ra ở riêng, nếu như chưa tách ra, vậy thì cũng là tiêu tiền của Quan Quỳnh Anh. Nếu như Hà Hạ gả ra ngoài rồi thì lại không giống vậy, Hà Hạ tái hôn, gả ra ngoài thì nhà họ Hạ không cần cho cả đồ cưới.

Quan Quỳnh Anh càng nghĩ càng kích động, trong lòng lại bắt đầu suy nghĩ đến các thí sinh cho vị trí chồng của Hà Hạ.

Sau khi trời sáng ăn xong bánh bao Hà Hạ để lại ở nhà xong, Quan Quỳnh Anh lập tức nói muốn về nhà mẹ một chuyến. Con dâu muốn về nhà mẹ, nên Bành Văn Tuệ đã chuẩn bị một ít quà để mang về nhà mẹ cho chị ấy.

Sau khi Quan Quỳnh Anh nhận lấy cũng không cần Hà Hoằng Nghĩa đưa, tự mình về.

Chưa tới giữa trưa, Quan Quỳnh Anh đã trở về với một khuôn mặt tươi cười, khi về đến nhà vừa đúng lúc đến bữa ăn. Hôm nay Hà Hạ bán bánh bao cả ngày, cô mang theo nhiều bánh bao, cô mang theo nhiều bánh bao, một buổi sáng bán chưa xong, vậy nên cô không trở về ăn cơm nữa.

Quan Quỳnh Anh thấy em chồng không có ở nhà, cảm thấy đây đúng thật là một thời cơ tốt để nói chuyện này, và vội một bát cơm lót dạ xong, Quan Quỳnh Anh cười híp mắt nói với Bành Văn Tuệ: “Mẹ, sáng nay con về, mẹ con nói trong thôn nhà mẹ con có một người đàn ông vừa mới mất vợ năm ngoái, con người hiền lành lại chăm chỉ, mặc dù trong nhà có nhiều anh em, dưới có một đứa con gái ba tuổi và một đứa năm tuổi, còn vợ anh ta là chết lúc sinh đứa thứ ba. Nếu như em gái con gả qua đó mà sinh được con trai, đứng vững gót chân, vậy thì mọi việc trong nhà không phải do em ấy định đoạt sao?”

“Mẹ, quả thật là con cảm thấy người ta không tệ, mẹ xem xem lúc nào để cho em gái con và người kia gặp mặt, người ta nói, sẽ cho năm mươi đồng tiền sính lễ, bên nhà chúng ta không cần phải chuẩn bị của hồi môn.”

Quan Quỳnh Anh vừa dứt lời, một cái bát lập tức bay sạt qua bên tai chị ấy.

Bành Văn Tuệ nắm chặt đũa, gắt gao nhìn Quan Quỳnh Anh: “Cho nên bỗng nhiên hôm nay con muốn về nhà mẹ chính là vì chuyện này?”

Quan Quỳnh Anh bị cái bát bay qua dọa cho sợ hết hồn, phục hồi lại tinh thần, chị ấy nhìn thấy sắc mặt của mẹ chồng mình âm trầm, vẻ mặt của những người khác trong nhà cũng không tốt, những lời lẽ thẳng khí hùng đến bên miệng rồi nhưng làm thế nào cũng không thể nói ra khỏi miệng được.



“Sinh con trai là có thể đứng vững gót chân? Quan Quỳnh Anh, vậy thì lúc nào cô sinh cháu trai cho nhà họ Hạ chúng tôi?”

Hà Hạ không chỉ bán bánh bao, cô còn đặc biệt đi đến cửa tiệm mới mở trên trấn để buôn sỉ một lốc nước ngọt đem về bán.

Bánh bao tổng cộng có ba giá, màn thầu bốn xu một cái, bánh bao rau cải năm xu, trứng gà rau hẹ thì bảy xu.

Hà Hạ làm bột giỏi, làm bánh bao vô cùng mềm mịn, bánh bao rau củ vốn dĩ chính là một món vô cùng ngon, sau khi làm nhân thì mùi hương tràn đầy. Rau hẹ vốn là tự mình mang mùi vị, làm nhân cùng với trứng gà thì càng là tuyệt phối.

Các hành khách ngồi xe tàu mệt nhọc đã sớm đói bụng, trước kia chỉ bán trứng luộc nước trà tuy làm ăn tốt nhưng vẫn là có rất nhiều người không nỡ mua ăn. Nhưng bánh bao thì không như vậy, bánh bao là món chính, so với trứng luộc nước trà, bánh bao càng có thể lấp đầy bụng hơn.

Coi như trong túi không có bao nhiêu tiền cũng nguyện ý bỏ ra bốn xu mua một cái màn thầu để ăn.

Hà Hạ làm ít màn thầu nên rất nhanh liền bán hết, du khách mua không được màn thầu chỉ có thể chọn lựa chọn tiếp theo là mua bánh có nhân. Bánh nhân rau hẹ, nhân rau cải đều có rất nhiều người mua.

Vừa đến buổi chiều, Hà Hạ đã bán xong tất cả món làm bằng bột mì. Đồng thời với bán món làm bằng bột mì, trứng luộc nước trà cũng theo đó mà bán được rất nhiều. Nước ngọt cũng có rất nhiều người mua.

Ba giờ chiều, Hà Hạ đẩy chiếc xe đẩy nhỏ đi về nhà. Đi ngang sạp của bà cụ bán bán trứng luộc nước trà, trứng luộc nước trà của bà ấy không bán ra được bao nhiêu.

Trở về nhà, Hà Hạ đến phòng bếp hâm lại mấy món Bành Văn Tuệ đặc biệt để lại cho cô, ăn no nê rồi rửa chén xong đi ra, ông cụ Hà dẫn theo Hà Thụ Quốc và Hà Hoằng Nghĩa làm đồ dùng trong nhà ở trong sân.