Chương 20: Đến Xem Trần Thế Mỹ 4

Rất nhanh, Tăng Văn Việt đã nhận được thư hồi âm ở dưới quê, đi kèm theo bức thư là một tờ giấy chứng nhận độc thân. Trương Lan Chi thấy vậy thì vô cùng hạnh phúc, thế là cô ta vui sướиɠ dắt Tăng Văn Việt về ra mắt cha mẹ.

Tuy Tăng Văn Việt là người ở dưới quê, nhưng Tăng Văn Việt đã từng học qua trường trung học phổ thông có văn hóa, nhìn hành động của anh ta cũng thấy anh ta là một thanh niên chính trực, quan trọng nhất là Trương Lan Chi thích anh ta. Lúc Trương Lan Chi còn nhỏ, phó chủ nhiệm Trương đã quyết định cho cô chọn người ở rể, và khi thấy con gái nhà họ có thể chọn được một người con rể có trình độ học vấn như vậy, hơn nữa mặt mũi của anh ta cũng đẹp trai hơn người, phó viện trưởng Trương đã rất vui mừng, vì vậy nên ông ấy đã lập tức đồng ý hôn sự của hai người. Không chỉ có như vậy, ông ấy còn bảo cô em gái nhà anh ta đi quan hệ, đưa Tăng Văn Việt vào làm nhân viên tiêu thụ ở nhà máy may quần áo.

Mà Tăng Văn Việt cũng là một người có bản lĩnh, vừa vào nhà máy được hai tháng đã giành được hai đơn hàng cho nhà máy, đơn hàng cũng không lớn lắm, nhưng nó cũng đủ khiến cho chủ nhiệm Trương cảm thấy nở mày nở mặt, người mà bà ta giới thiệu vào nhà máy không phải là một người vô tích sự. Vì vậy, chủ nhiệm Trương cũng đã nhiều lần khen ngợi Tăng Văn Việt ở trước mặt của phó viện trưởng Trương.

Phó viện trưởng Trương tự nhận bản thân là người có chút tri thức, nhưng không ngờ ngày nào cũng đánh chim nhạn, rồi sẽ có ngày bị nhạn mổ mù mắt.

Phó viện trưởng Trương nhìn Tăng Văn Việt rồi hạ giọng xuống nói: “Tăng Văn Việt, chuyện của cậu, chúng tôi đều đã biết hết rồi, cậu còn muốn nói cái gì?”

Lúc Tăng Văn Việt nhìn thấy hai anh em nhà họ Hà, anh ta có hơi hoảng hồn một chút, nhưng anh ta đã nhanh chóng ổn định lại tinh thần. Đầu óc của anh ta lập tức xoay chuyển, nhớ lại trong bức thư mà anh ta gửi về quê có bộc lộ rõ ràng suy nghĩ thật sự của bản thân anh ta không. Sau khi nhớ lại xong, Tăng Văn Việt thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Anh ta không đáp lại lời của phó viện trưởng Trương, mà lại nhìn về phía hai anh em Hà Hạ, rồi cong khóe miệng lên, nở một nụ cười hết sức gượng gạo và khó coi: “Hà Hạ, sao em lại tới đây? Có chuyện gì sao?”

Hà Hạ không mở miệng, Hà Hoằng Nghĩa ngồi bên cạnh cười khẩy một tiếng rồi nói: “Đến xem Trần Thế Mỹ.”

Câu chuyện về Trần Thế Mỹ được lưu truyền rộng rãi, và hành động của Tăng Văn Việt cũng không khác gì Trần Thế Mỹ.



Lời chế giễu của Hà Hoằng Nghĩa thật sự rất phù hợp với anh ta bây giờ, người nhà họ Trương lại chọn trúng nhân vật Trần Thế Mỹ, nghe thế thì sắc mặt của họ tối lại.

Từ khi Hà Hạ và Tăng Văn Việt kết hôn với nhau, Hà Hoằng Nghĩa đã thấy Tăng Văn Việt không thuận mắt rồi, trong một vài lần gặp gỡ hiếm hoi, Hà Hoằng Nghĩa đã rất ghét anh ta.

Trong lòng Tăng Văn Việt cảm thấy không vui, muốn đáp trả lại, nhưng nghĩ đến việc hiện tại anh ta đang ở nhà vợ, nên anh ta đã ngó lơ Hà Hoằng Nghĩa, và tiếp tục nhìn về phía Hà Hạ: “Hà Hạ, trước đây anh đã viết thư gửi về, trong thư anh cũng đã viết rất rõ ràng, cuộc hôn nhân trước đây của hai chúng ta là một sai lầm…”

Tăng Văn Việt còn chưa dứt lời, Hà Hạ vốn đang bình tĩnh lại trực tiếp bùng nổ, cô đứng dậy, nhìn Tăng Văn Việt với ánh mắt như bị thiêu đốt: “Sai lầm? Cái gì mà sai lầm? Lúc đầu người mai mối giới thiệu cho anh và tôi gặp nhau, là anh đã gật đầu trước, và anh cũng là người nói muốn cưới người yêu trước. Bây giờ anh đến nói với tôi là sai lầm? Mẹ nó anh đang làm cái khỉ gì vậy? Sai lầm cái con mẹ anh. Tăng Văn Việt, mẹ nó, anh cậy thế nhà quyền quý thì nói mẹ là cậy thế quyền quý đi, còn che giấu cái con mẹ gì nữa?”

Hà Hạ ở dưới nông thôn cả đời, cho dù cô trông giống như một người văn minh, nhưng những lúc nóng giận thì cô cũng sẽ nói mấy câu thô tục. Đối mặt với tên cặn bã như Tăng Văn Việt đây, mấy lời thô tục này cũng rất hợp với anh ta.

Hà Hạ nhớ lại những ngày tháng khổ sở mà chính cô đã phải trải qua suốt mấy chục năm, nhớ lại mỗi đêm khó khăn đó, cô hận anh ta đến mức đôi mắt đỏ bừng: “Tăng Văn Việt, tại sao anh không thể quang minh lỗi lạc một chút chứ?”

“Bây giờ cách truyền tin phát triển như vậy, điện thoại ở trong thôn, không phải là anh không nhớ nổi, anh tự mình gọi điện thoại rồi nói với tôi rằng anh không muốn sống với tôi nữa, muốn ly dị với tôi, có thế thôi mà khó khăn đến thế sao?”

“Cha mẹ có có đức hạnh ra sao, anh không biết sao? Hoàn cảnh nhà anh thế nào, anh không hiểu sao?”