Chương 8: Bộc Lộ Tài Năng Nhỏ

Editor: Emma

Trấn trên quả thật có cửa hàng thêu, bà đã từng đi ngang qua thấy, đồ vật bên trong đều tinh xảo, là tiểu thư khêu các cổ đại mới thêu ra được.

“Coi như thử một chút đi? Âm thầm học đã lâu, sợ học không tốt bị người chê cười, hôm nay mới ghé qua chỗ chị Hồng xem thử.” Tô Đan Hồng thật cẩn thận nói: “Mẹ, con chỉ nghĩ phụ giúp Quý Kiến Quân, chứ không thể ăn không ngồi rồi, chả phải mẹ cũng quán xuyến toàn gia đình sao.”

Lời này mẹ Quý nghe mát hết cả lòng, cho nên dù hoài nghi, bà vẫn bảo ông bạn già mình làm.

Không quản cô có phụ giúp cho nhà được không, nhưng con dâu ba có suy nghĩ tích cực vậy cũng là điều tốt, dù sao làm khung thêu cũng không tốn tiền.

Ba Quý nói: “Con muốn bao lớn?”

“Không cần quá lớn, bằng cái bàn là được rồi, Tô Đan Hồng nói, cô cũng muốn một cái khung thêu hoành tráng, cứ tạm vậy trước đã, sau này tính sau.

“Buổi chiều ta sẽ làm xong.” Ba Quý đồng ý, khung thêu này đối với ông là chút chuyện nhỏ, trong nhà có sẵn gỗ.

Tô Đan Hồng nói: “Không cần gấp đâu, khi nào rãnh ba làm cũng đươc.”

Nói là nói vậy, ba Quý vẫn nhớ kỹ, đây là lần đầu tiên con dâu mở miệng muốn giúp đỡ Kiến Quân, mặc kệ có bán được hay không, nhưng cũng đừng vội làm cô mất hứng.

Chờ Tô Đan Hồng ăn xong đi rồi, ông bà Quý mới cầm đũa lên.

Mẹ Quý nói: “Ông nói xem vợ thằng ba có bị gì không? Mới ăn một xíu mà bảo no rồi? Còn nói muốn giảm cân?”

Trước đây lượng cơm nó ăn có thể địch lại Kiến Quân, cái gì ăn ngon đều giành ăn hết, giống như quỷ đói đầu thai, nhưng hôm nay lại đây còn mang theo hai món mặn, rồi còn ăn ba gắp đũa là dừng?

Ba Quý không nói chuyện, chuyên tâm ăn cơm.

“Ông chừa lại chút cho tôi với chứ.”

Mẹ Quý thấy ông ăn không ngừng, trứng gà và thịt heo đều gắp vào chén, lập tức ngưng nói chuyện, thường lui tới mà không phát hiện vợ thằng ba dụng tâm làm đồ ăn ngon thiệt, đối với bọn họ cũng không hề keo kiệt, trứng gà thịt heo đều bỏ không ít.

Ba Quý ăn xong lập tức bắt tay làm khung thêu, khung thêu rất đơn giản, nhưng ba Quý làm gì cũng truy cầu hoàn mỹ, nên tốn thời gian một chút.



Làm xong, mẹ Quý mang lại đưa cho Quý Kiến Hồng, vừa nghe mẹ Quý tối nay làm bánh nướng áp chảo, Tô Đan Hồng liền rang nhiều đậu phộng cho bà, mẹ Quý cười đồng ý, cũng không vội đi.

Tô Đan Hồng biết bà đây là muốn xem thử mình có thật thêu ra được một đóa hoa hay không, cô cũng không nhiều lời, đem mặt thêu và chỉ chị Hông đưa lấy ra.

Đặc biệt là kim chỉ, màu sắc đa dạng, làm mẹ Quý hoa cả mắt, vậy mà Tô Đan Hồng lại sắp xếp đâu vào đấy, tiếp theo ngồi xếp bằng trên sập bắt đầu thêu.

Mẹ Quý nhìn nàng cẩn thận đi từng đường kim mũi chỉ, không dám lên tiếng quấy rầy, thậm chí vô thức thở nhẹ, không phải nói chứ vợ thằng ba ngồi trước khung thêu trông cũng rất gì và này nọ!

Thêu một hồi, Tô Đan Hồng quên cả thời gian, cô đang thêu bức tiên hạc mừng thọ, hai giờ sau hai tiên hạc hiện ra sinh động như thật khiến mẹ Quý ngây ngốc.

“Đan Hồng, con thật sự có thể thêu nha?”Mẹ Quý nhìn hai con hạc, vẻ mặt khϊếp sợ nói, nhìn một con rồi lại một con, vừa nhìn là biết phức tạp!

Bà thế nhưng không phát hiện ra con dâu có bản lĩnh như vậy!

“Con đây cũng chưa tính là gì đâu mẹ, còn cần nỗ lực hơn nữa, việc học là cả đời.” Tô Đan Hồng xoa xoa cổ, khiêm tốn nói.

Mẹ Quý trong lòng cũng đồng tình với những lời Tô Đan Hồng nói, xem ra mấy ngày này con dâu thật sự thay đổi, càng nhìn càng thuận mắt hơn.

Mẹ Quý lưu lại một hồi, liền nói: “Vậy con làm tiếp đi, mẹ về trước.”

“Con tiễn mẹ.” Tô Đan Hồng chạy nhanh đứng dậy, sau đó tiễn mẹ Quý ra cửa.

Về đến nhà mẹ Quý vẫn chưa phục hồi tinh thần, hiện tại con dâu quá là hiểu chuyện nha?

Trong thân hình mập mạp kia lại thấp thoáng bóng dáng của tiểu thư khuê các?

Bà trở về đúng lúc ba Quý đang làm mộc, ông vừa nhận đóng một cái tủ, đang làm đến ngăn tủ.

“Vợ thằng ba có thích cái khung thêu không?” Ba Quý liếc nhìn bạn già một cái, thấy vẻ mặt kia của bà liền hỏi.

Mẹ Quý phục hồi tinh thần, cũng hăng hái, cười nói: “Ông không thể tưởng tượng được đâu, vợ thằng ba giỏi lắm!” Mẹ Quý giơ ngón tay cái lên nói.

Ba Quý thấy bạn già như vậy liền nói: “Thật thêu ra trò?”

“Còn không phải, ông không chứng kiến cái cảnh nó thêu hai con tiên hạc đâu, rất sống động, không khác thật là nhiêu, từng đường kim mũi chỉ, ta tận mắt nhìn nó thêu!” Mẹ Quý nói.



Ba Quý gật gật đầu, tiếp tục làm việc.

Mẹ Quý vẫn cứ nói: “Ông già, không chừng vợ thằng ba thật sự có thể dựa vào bản sự này kiếm tiền.”

“Đây là chuyện của bọn trẻ, bà cũng đừng quản làm gì.” Ba Quý nói với bà.

“Quản cái gì mà quản? Ta muốn quản cũng không được.” Mẹ Quý tức giận nói, bà cũng định xen vào, nhưng con dâu ba nó làm đẹp vậy? Kim chỉ nhiều màu quá chừng, từng đường kim mũi chỉ đều phức tạp, bà nhìn liền hoa mắt, nhìn cả một tiếng cũng không học được gì.

Ba Quý vội bận việc của mình.

Mẹ Quý nghĩ nghĩ, lại đem việc Tô Đan Hồng vừa tiễn bà ra cửa sự nói một lần: “Ông nói xem, vợ thằng ba hiện tại tính cách cũng thay đổi?”

Nếu không phải vẫn là hình dáng đó, bà sẽ cho rằng có thứ gì bám vào nó?

Ba Quý không ngẩng đầu lên nói: “Thay đổi tốt bà không hài lòng sao? Có thể cùng Kiến Quân sống vui vẻ là được rồi, quan tâm nhiều làm gì?”

Mẹ Quý nói: “Làm gì có chuyện không ưng, ta vừa lòng lắm chứ, nó nếu tiếp tục vậy, đến lúc đó ta sẽ hầu hạ nó lúc ở cữ!”

Ba Quý nói: “Bà nếu chăm nó ở cữ, nhà thằng cả sẽ sinh lòng oán trách bà đó .” Lúc trước con dâu cả sinh con trai, bà cũng chưa qua chăm nó đâu.

“Sao có thể so bì chứ, thầy bói nói, vợ thằng ba mệnh đại phú đại quý, tương lai có thể sinh cho ta một thằng cháu sinh viên!” Mẹ Quý hiện tại bắt đầu tin lời thầy bói đoán mệnh ba năm trước.

Năm đó vì tin lời đoán mệnh con gái Tô gia mệnh cách cực tốt, bà mới đưa không ít sính lễ cưới về cho Kiến Quân.

Nhưng cưới về lại là mặt hàng gì?

Ba ngày cãi nhau một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn, thẳng ba năm, bà đều bị vợ thằng ba chọc tức muốn chết, bủn xỉn, vắt cổ chày ra nước, càng đừng nói giống lời đoán mệnh, tương lai hai vợ chồng họ được nhà thằng ba đón về ở cùng hiếu kính.

Ba Quý lúc ấy cũng nghe qua, những mặt khác ông đều không để tâm, duy chỉ việc vợ thằng ba có thể sinh cháu trai sinh viên, ông liền động tâm.

Toàn nhà họ Quý, chưa có ai là sinh viên, thằng tư đang dạy ở thành phố Giang Thủy, năm đó cũng mới tốt nghiệp cao trung trung, nếu có thể sinh được một đứa cháu sinh viên, cũng coi như tổ tiên an ổn hương khói.

Người đang ở nhà thêu hạc – Tô Đan Hồng – vẫn chưa biết bản thân mang trong mình trọng trách lớn lao đó, qua mấy ngày, cô đã đem bức tiên hạc thêu xong.