"Không thể đi thì không thể đi, trong nhà của chúng ta cần người mà, chờ đứa bé sinh ra, con căn bản không dứt ra được, Kiến Quân trở về lúc này là vừa vặn.” Tô Đan Hồng nói.
"Nhưng là lần này Kiến Quân trở về, mỗi tháng sẽ không có một phần tiền trợ cấp cố định rồi." Mẹ Quý nói.
"Chút tiền trợ cấp đó đủ dùng gì? Anh ấy nếu có thể trở về giúp con trông vườn trái cây chăm đứa nhỏ, con một tháng có thể thêu hai bức tranh, còn không tốt hơn anh ấy?" Tô Đan Hồng nói ngang ngược.
Mẹ Quý một chốc đã bị ép xuống, sau đó thì gật đầu tán thành: "Là lý lẽ này!"
Một bức thêu của con dâu bà đã có thể bán ra một trăm đồng tiền, một tháng thêu một bộ đã không khác nửa năm tiền trợ cấp của Kiến Quân rồi.
"Mẹ lại đi lên trấn một một ít về nuôi, tiếp tục nuôi mấy tháng cũng có thể bỏ vào nồi cho con ở cữ, mấy con gà này con hầm cho Kiến Quân bồi bổ cơ thể trước là được." Mẹ Quý nói.
Tô Đan Hồng gật gù: "Hôm nay ăn rồi, ngày mai mẹ tiếp tục gϊếŧ một con, con hầm cho anh ấy."
"Được." Mẹ Quý thoải mái đáp lại.
Cùng con dâu sang đây nhìn một lát, thấy con trai còn đang ngủ, lúc này bà mới quay về.
Lần này Quý Kiến Quân trở về, mười ngày ở nhà tĩnh dưỡng, thời gian mười ngày này, ba ngày đầu vợ anh làm sao cũng không cho anh ăn thịt, có điều mỗi ngày không thể thiếu được một con gà.
Sau ba ngày, anh đã cảm thấy thân thể tốt hơn rất nhiều, không biết nguyên do gì, thật giống như là vợ anh đổi thuốc của anh vậy?
Vết thương khép lại cực nhanh, hơn nữa chân anh cũng khôi phục rất khả quan, vốn dĩ thỉnh thoảng đều có một loại đau nhói, nhưng mấy ngày nay tình huống đã giảm đi rất nhiều, vết thương cũng đang chậm rãi khép lại, có chút ngứa, thế nhưng anh biết, đây là nguyên nhân do vết thương đang nhanh chóng khép lại.
Vết thương trên ngực là rõ ràng nhất, hôm qua anh tự cắt chỉ, hôm nay vết thương đã khôi phục bảy tám phần mười, sợ là ngày mai vết thương trên ngực hắn có thể khôi phục tám, chín phần mười.
Anh tự nhiên không biết có thể khôi phục nhanh như vậy, tất cả đều do Tô Đan Hồng một chút cũng không tiếc dùng nước linh tuyền.
Mặc kệ là làm sạch vết thương hay là nấu cháo gà ác, cô dùng đều là nước linh tuyền, dùng mấy ngày nay hiệu quả đã rõ.
Ba ngày trước, mỗi ngày cô hầm một con gà, ngoài ra chính là ăn nhiều trái cây rau dưa hơn, còn có cháo trắng.
Sau ba ngày, tình trạng của anh cơ bản đã ổn định, Tô Đan Hồng đã bắt đầu thay đổi phương pháp, làm thịt cho hắn ăn, thịt bò này, xương sườn này, canh xương này, nhiều món thay đổi này làm cho anh ăn.
Quý Kiến Quân ăn đến nỗi mịn màng, sáng bóng, ngay cả mẹ Quý sang thăm cũng hài lòng cười, nói anh lúc này mới mấy ngày mà đã mập lên không ít.
Thời gian mới mười ngày, Quý Kiến Quân đã có thể xuống đất, kỳ thực thời điểm ngày thứ bảy cũng gần như có thể đi rồi nhưng Tô Đan Hồng không cho, vẫn để anh nằm thêm ba ngày, lúc này mới chịu thả cho anh xuống giường.
Hiện tại, vết thương trên ngực đã khôi phục, vết thương trên đầu gối còn chưa khỏe hoàn toàn, còn thiếu chút thời gian, có điều cũng gần như sắp khỏi, chí ít Tô Đan Hồng không phản đối Quý Kiến Quân ra ngoài.
Quý Kiến Quân nhịn mười ngày ở nhà đúng là nhịn gần chết, trước đi nhà ba mẹ Quý, mẹ Quý đang ở sân sau nhà cho gà ăn, nhìn thấy anh đến, cười nói: "Kiến Quân, có thể xuống giường rồi?"
"Sớm có thể xuống giường, chính là Đan Hồng không cho." Quý Kiến Quân nói, bên trong có ngữ khí bất đắc dĩ, sủng nịnh không che giấu được.
"Vợ con nuông chiều, con còn không vừa ý? Đây là đau lòng con nha." Mẹ Quý nói với hắn.
"Mẹ, nuôi nhiều gà như vậy làm gì?" Quý Kiến Quân nhìn mười mấy con gà bên trong chuồng, hỏi.
"Những con này đều là mới mua về được, chuẩn bị cho Đan Hồng ở cữ, một ngày một con, thế này không nhiều." Mẹ Quý nói, lại nói: "Trước đó cũng nuôi không ít, có điều cũng để Đan Hồng quyết định đã hầm cho con bồi bổ cơ thể."
Quý Kiến Quân nghĩ đến thịt gà cùng canh gà đặc biệt thơm đó.
"Con bị thương vợ con chăm sóc con còn tỉ mỉ hơn so với ở cữ." Đối xử với con trai, mẹ Quý cũng chưa chu đáo như vậy, nói.
Điểm ấy đã biểu lộ mẹ với con dâu khác nhau.
Đối với con dâu mà nói, chồng chính là chính mình, là một đôi cùng nhau đến khi già đi, tự nhiên việc chăm sóc không thể chê, tuy nhiên mẹ Quý cũng thương yêu con, mong con bình an, nhưng tính chất là không giống nhau.
Quý Kiến Quân đã không cảm nhận được loại ấm áp này trên người mẹ anh, nhưng cảm nhận được từ trên người vợ anh.
Hàn huyên với mẹ một hồi, Quý Kiến Quân lập tức tự mình leo lên trên núi.
Tuy rằng chân vẫn chưa có khôi phục, có điều đi chậm một chút vẫn là có thể, sau núi cũng không phải quá xa, rất nhanh sẽ đến.
Quý Kiến Quân vừa leo lên đến, đã bị vườn hoa quả trước mặt làm cho đè nén, dù là từ trong miệng vợ hắn nghe nói qua không ít chuyện của vườn hoa quả, thế nhưng cũng xa không so được sự chấn động khi anh tận mắt nhìn thấy.
Xanh um tươi tốt, mãnh vườn hoa quả này chỗ nào giống với mới trồng xuống năm nay? Ngay cả loại cây ăn quả trồng được hai ba năm, cũng không nhất định có mảnh vườn tốt như nhà anh.
Nhìn một mảng nhỏ vườn táo kia, mọc lên rất tốt?
Mười mấy cây anh đào cũng không cần nhiều lời, đều lớn đến cành lá xum xuê, còn sinh ra không ít cành mới.
Cây tóa cũng khỏe mạnh, còn có màu hạt dẻ, cây hồng, cây sung v.v...
Quý Kiến Quân trong lúc nhất thời xem đến ngây dại.
Năm đó ba mẹ hắn đã muốn vây khu núi này lại để trồng cây ăn quả, nhưng căn bản là trồng không được, núi cực kì cằn cỗi, nào có như bây giờ? Không chỉ có trồng được cây ăn quả, dưới cây còn có một tầng cỏ dại, nhìn sức sống bừng bừng, nào có dáng vẻ của ngọn núi hoang từng có?
Chẳng biết vì sao, nhìn mảnh vườn hoa quả này, trong lòng Quý Kiến Quân giống như bị thanh thủy gột rửa qua, có một loại cảm giác tựa như sống lại.
Hơn nữa, trong lòng cũng dâng lên sự nhiệt tình trước nay chưa từng có!
Vợ anh nói không sai, coi như không làm những thứ khác, chỉ cần mang mảnh vườn trái cây này quản lý tốt, vậy anh đã đủ khả năng nuôi vợ anh!
Nghe được tiếng vang nơi làm việc, Quý Kiến Quân lần theo đi đến đó.
Cha Quý đang mang Quý Kiến Quốc, Quý Kiến Nghiệp, còn có Hứa Ái Đảng cùng Quý Hồng Quân bốn người đang làm việc.
Quý Kiến Quốc cùng Quý Kiến Nghiệp hai người trộn bùn, ba người cha Quý thì sửa tường, năm người bận đến khí thế ngất trời, thời điểm Quý Kiến Quân tới, năm người lúc này mới dừng lại, có điều rất nhanh lại tiếp tục làm tiếp, vừa làm việc vừa nói to với anh.
Phải biết, ngoại trừ cha Quý làm không công ra, bốn người còn lại mỗi tháng điều nhận 13 đồng tiền lương.
Hiện tại Hứa Ái Đang cùng Quý Hồng Quân đã không cần gánh nước lên núi mỗi ngày, bởi vì cây ăn quả đều sống, dựa vào bản thân sinh trưởng là được, nên đổi lại lại hỗ trợ xây tường, có lúc cần gánh nước bón phân, Tô Đan Hồng trực tiếp thuê người làm theo ngày, một ngày làm việc một ngày kết toán lương.
"Kiến Quân, sau này đã không về đơn vị?" Quý Kiến Quốc hỏi.
Quý Kiến Quân quay về cũng không phải bí mật gì, người trong thôn đều biết, để người trong thôn suy nghĩ lung tung thì thà mẹ Quý tự nói còn hơn. Con trai của bà đi công vụ bị thương, đơn vị phê chuẩn cho nó từ chức trở về, hiện tại ở nhà dưỡng thương, sau đó thì ở lại trong thôn trồng cây ăn quả.
Người trong thôn cũng không nói gì, chính là thím Dương sát vách có chút tiếc nuối, bà rất xem trọng Quý Kiến Quân, có điều bây giờ trở về thì trở về đi, rừng trái cây kia mới trồng một phần ba, còn hai phần ba chỗ có thể tiếp tục trồng cây, đến lúc đó vườn trái cây này bao lớn đây?
Trong nhà phải có thanh niên trai tráng mới có thể trực tiếp trấn giữ được!