Edit: Samie
“Tôi là đàn ông, đương nhiên tốc độ làm việc sẽ nhanh hơn một chút, cô... Cô không cần so sánh với tôi!” Giang Vệ Dân nói.
“Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng mà đột nhiên anh không để ý tới tôi, tôi đã làm sai điều gì sao, anh có thể nói rõ nguyên nhân với tôi được không? Tôi cũng phải biết lý do, như vậy chúng ta mới có thể thân thiết hơn!” Triệu Hương Vân hùng hồn nói.
Giang Vệ Dân nghe vậy, không nói gì.
Qua rất lâu, đến khi Triệu Hương Vân còn tưởng rằng anh không muốn nói chuyện với cô nữa, anh đột nhiên mở miệng, “Xin lỗi, là lỗi của tôi, về sau sẽ không như thế nữa!”
Giang Vệ Dân cũng không biết bản thân bị làm sao, chỉ là khi nghe được tên của Tô Hưng Hoa phát ra từ trong miệng cô, đột nhiên trong lòng bỗng cảm thấy không vui.
Cho dù anh biết, dường như hiện tại cô đã không còn quan tâm đến Tô Hưng Hoa giống như lúc trước!
“Không cần nói xin lỗi, thực ra cũng không phải chuyện gì lớn!”
Giang Vệ Dân nói lời xin lỗi, ngược lại khiến Triệu Hương Vân cảm thấy ngượng ngùng.
“Cô nghỉ ngơi đi, mọi việc cứ giao cho tôi!” Giang Vệ Dân nói.
“Không cần, tôi vẫn có thể tiếp tục làm việc, chỉ là hơi mệt mỏi mà thôi, nghỉ ngơi một lúc là được rồi!” Triệu Hương Vân lắc đầu.
Nguyên chủ quanh năm không làm việc, những ngày này, mặc dù mỗi ngày đều vận động ra mồ hôi, nhưng thật ra vẫn chưa kịp thích ứng.
Vừa rồi bởi vì đuổi theo Giang Vệ Dân, cô dùng hơi quá sức, kết quả mới khiến chính mình bị đuối.
Nhưng điều này không thể trở thành lý do để cô tiếp tục lười biếng, trừ phi cô không muốn, nếu đã muốn, nhất định sẽ kiên trì.
Giang Vệ Dân quay trở lại làm việc, Triệu Hương Vân nghỉ ngơi phút chốc, cũng một lần nữa vùi đầu tiếp tục làm việc.
Giang Vệ Dân lơ đãng liếc về phía Triệu Hương Vân ở phía xa xa, nhìn cô chăm chỉ gặt lúa mạch, đổ mồ hôi như mưa, đột nhiên anh cảm thấy, hình như Triệu Hương Vân đã gầy hơn một chút rồi.
Mặc dù không biết có phải ảo giác của chính mình hay không, nhưng anh càng nhìn càng không cảm thấy cô béo, cô xấu một chút nào.
Ngược lại, ngũ quan của cô rất tinh xảo, nếu như gầy xuống, ngay cả Khúc Mộng Mộng cũng chưa chắc sánh bằng.
Giang Vệ Dân đột nhiên có chút chờ mong, chờ mong dáng vẻ của cô sau khi giảm cân.
Triệu Hương Vân cùng Giang Vệ Dân bận bịu đến giữa trưa, bỏ lại đằng sau lưng một khoảng lớn lúa mạch đã được gặt xong.
Nhìn thành tựu của chính mình, Triệu Hương Vân khá hài lòng.
Mặc dù tốc độ của cô không thể sánh bằng Giang Vệ Dân, nhưng mà cô không từ bỏ giữa chừng, dần dần góp ít thành nhiều, tích cát thành tháp, cũng là có hình có dạng!
“Giang Vệ Dân, tôi về ăn cơm trưa đây!” Triệu Hương Vân nói với Giang Vệ Dân.
“Ốc đồng lần trước cô nhờ tôi nuôi, dường như đã được rồi!”
Mỗi ngày đổi nước sạch một lần, cát và bùn bên trong đã trôi ra sạch sẽ.
“Thật sao?” Đôi mắt của Triệu Hương Vân lập tức sáng lên.
Làm sao bây giờ, cô muốn ăn ốc đồng.
“Ừ!”
“Giang Vệ Dân, vậy giữa trưa tôi đến nhà anh ăn cơm nhé! Tôi nấu cơm cho anh, ốc đồng kia, anh phần cho tôi một bát nhỏ là được rồi!” Triệu Hương Vân nói.
“Được!” Giang Vệ Dân đồng ý vô cùng dứt khoát, dường như chỉ đang chờ một câu nói này của Triệu Hương Vân.
“Nhưng mà, tôi phải trở về nhà một chuyến trước đã.”
Nhà Giang Vệ Dân chỉ có miên dầu, lần trước dùng để hầm canh rắn đã là miễn cưỡng.
Cô muốn làm ốc đồng, nhất định cần phải có một ít dầu cải.
Biện pháp duy nhất đó chính là đi về nhà, lấy ở chỗ mẹ của cô Trần Ngũ Nguyệt, sau đó dùng bát tụ bảo biến ra một ít.
Đến lúc đó, tiện cả đôi đường.
“Trở về? Cô định làm gì?” Giang Vệ Dân hỏi.
“Cầm thêm dầu, còn có muối nữa, tôi thấy chỗ của anh cũng không có, vị của miên dầu đắng quá, tôi không thích!” Triệu Hương Vân nói.
“Dầu ở nhà tôi là dầu cải! Muối cũng có!” Anh nói.
“Làm sao có thể? Lần trước tôi đến cũng không thấy mà.” Triệu Hương Vân nói.
Cô nhớ rõ, phòng bếp kia của Giang Vệ Dân, hết sức đơn sơ, cần gì cũng không có.
“Tôi giấu rồi!” Giang Vệ Dân nói.
Dầu cải, muối, thậm chí là lương thực tinh mà người bình thường không lấy được, ở chỗ của Giang Vệ Dân đều có.
Chỉ là bình thường anh giấu đi mà thôi.
Chỗ của anh, mặc dù không có người nào đến, thế nhưng cũng không loại bỏ khả năng có người có ý đồ xấu nào đó.
“Vậy chúng ta còn ở đây làm gì nữa, mau đi thôi!” Triệu Hương Vân nói.
Trên đường về nhà Giang Vệ Dân, Triệu Hương Vân gặp anh cả Triệu Hưng Quốc, cô nói với Triệu Hưng Quốc, “Anh cả, anh nói với mẹ một câu giúp em, buổi trưa em không về ăn cơm nữa nhé!”
Triệu Hưng Quốc có chút không vui, “Hương Vân, cô định làm gì?”
“Không có gì, em có chút việc nhỏ mà thôi!” Cô nói.
Triệu Hưng Quốc nhìn về phía Giang Vệ Dân một chút, vốn đang định nói gì đó, nhưng mà nghĩ đến Giang Vệ Dân khác xa hoàn toàn so với loại đàn ông tay không thể nâng, vai không thể gánh như Tô Hưng Hoa kia, liền nuốt hết mấy lời định nói trở về.
Thôi được rồi, cũng không phải ai cũng có suy nghĩ muốn mò được chỗ tốt từ trên người cô em gái này của anh ta, có lẽ bọn họ chỉ là trùng hợp gặp nhau mà thôi.
“Anh chỉ có thể đảm bảo truyền đạt lời nói của cô với mẹ, nhưng mẹ nói như thế nào, anh...”
“Cám ơn anh cả! Chỗ của mẹ, buổi tối quay về em sẽ giải thích sau.” Triệu Hương Vân nhanh chóng nói lời cảm ơn.
Triệu Hưng Quốc trực tiếp ngây ngẩn cả người.
Cô em gái này của anh ta, cho tới bây giờ cũng chưa từng để người nào vào trong mắt.
Không chỉ không đặt người anh cả này là anh ở dưới đáy mắt, ngay cả là bố của bọn họ, một khi cô mà nổi nóng lên, cũng đừng nghĩ có được sắc mặt tốt.
Sao hôm nay lại lễ phép với anh ta như vậy?
Trong khi Triệu Hưng Quốc còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, Triệu Hương Vân và Giang Vệ Dân đã đi xa.
Đến nhà Giang Vệ Dân rồi, trước tiên anh lấy ra một bình dầu cải, sau đó lại lấy ra một hũ muối ăn.
Cuối cùng Triệu Hương Vân cũng tin tưởng rằng trong nhà của Giang Vệ Dân thật sự cái gì cũng có.
Bỗng nhiên, Triệu Hương Vân nảy ra một ý nghĩ.
Cô không cần đi tìm mẹ mình lấy dầu cải, ở đây, Giang Vệ Dân cũng có sẵn.
Còn có muối ăn, cũng không cần chuẩn bị.
“Giang Vệ Dân, cứ giao nhà bếp cho tôi! Còn anh, bây giờ anh có thể tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi một chút, cũng có thể đến nơi nào đó làm việc, tóm lại... Cơm nước chưa xong thì không cho anh xuất hiện!”
Mặc dù Giang Vệ Dân có hơi nghi ngờ, nhưng vẫn nghe theo lời nói của Triệu Hương Vân, đi ra ngoài, lên núi lấy rau heo.
Lúc trước anh giúp đội sản xuất dọn phân heo, nhân tiện còn cắt thêm một ít rau heo.
Mang rau heo trở về, cũng được tính công điểm.
Anh đi làm việc, Triệu Hương Vân cũng bắt đầu bắt tay vào việc của mình, một bên tìm một cái vạc miệng lớn một chút để đựng dầu của Giang Vệ Dân.
Sau đó đặt nó lên trên bát tụ bảo, đợi dầu liên tục dâng lên không ngừng.
Triệu Hương Vân đã từng thử qua mức độ rắn chắc của bát tụ bảo.
Cho dù đặt cả tảng đá lên cũng không bị vỡ.
Thoạt nhìn chỉ là một cái bát sứ, nhưng có lẽ còn cao cấp hơn so với bất kì cái bát sứ nào, dù sao cũng là bảo bối.
Chờ đến khi dầu đã hòm hòm, Triệu Hương Vân bắt đầu làm sạch ốc đồng.
Dùng bàn chải chà ốc đồng từng chút từng chút một, cô cảm thấy vô cùng may mắn vì lúc trước, khi ở cung tiêu xã cô đã mua bàn chải đánh răng, mặc dù ở niên đại này, mua mấy vật như này là vô cùng lãng phí.
Nhưng đối với những người sành ăn, vì cái miệng của mình, chẳng phải chúng ta có thể làm tất cả mọi thứ sao?
Cô rửa sạch ốc đồng, tìm khắp nhà Giang Vệ Dân nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được một cái kéo đầy vết rỉ sét.
Mài lưỡi kéo bằng đá mài, sau đó dùng kéo cắt bỏ phần đuôi ốc.
Tiếp tục đun sôi nước để chần ốc đồng.
Chờ thêm 10 phút, lại rửa sạch ốc đồng rồi đặt qua một bên.
Triệu Hương Vân đi vào vườn rau xanh của Giang Vệ Dân, hái thêm mấy quả ớt, mang vào nhà bếp, bắt đầu nhóm lửa nấu ốc đồng.
Kiếp trước, Triệu Hương Vân là một người sành ăn, nấu mấy món này, quả thực là dễ dàng như một bữa ăn sáng.
Đợi chảo nóng thì đổ thêm dầu, bỏ tỏi và ớt vào tạo hương vị, tiếp tục bỏ ốc đồng ban nãy vào, xào một hồi, đến khi sắp chín, bỏ thêm một ít tía tô.
Tía tô cũng là do Triệu Hương Vân hái ra từ trong vườn rau xanh của Giang Vệ Dân, cô cũng không nghĩ tới, vườn rau xanh của Giang Vệ Dân, thoạt nhìn có vẻ nhỏ nhưng thật ra trồng được không ít.