Edit: Samie
“Còn có kẻ dám bắt nạt Hương Vân nhà chúng ta sao? Rốt cuộc là ai?” Trần Ngũ Nguyệt tức giận giậm chân.
Triệu Hương Vân nói ra hai cái tên, là những người đã ở trước mặt cô, chế giễu cô, không xem cô là người.
Còn mắng cô béo, cô mập, còn muốn nhảy lên đầu lên cổ cô, ép cô phải thừa nhận rằng mình và Tô Hưng Hoa có quan hệ.
“Triệu Chí Viễn, ông nghe thấy chưa? Hai con người kia, ngày mai ông nhất định phải phê bình! Con gái của tôi còn nhỏ như thế, cứ nhất định phải ép con bé thừa nhận là nó có quan hệ với thằng nhóc vô dụng là sao chứ?” Trần Ngũ Nguyệt hét với Triệu Chí Viễn.
Cho dù Trần Ngũ Nguyệt không nói, Triệu Chí Viễn cũng sẽ lựa chọn một thời điểm nào đó, dạy dỗ đám người kia một chút.
Đừng nói Hương Vân là con gái ruột của ông, coi như không phải, dù chỉ là một tiểu cô nương nhà nào đó, bị bọn họ nói như vậy, tội nghiệp biết bao nhiêu chứ?
“Hương Vân, con đừng sợ, bố nhất định sẽ đòi lại công đạo cho con!” Triệu Chí Viễn nói.
“Cảm ơn bố!” Triệu Hương Vân nở nụ cười ngọt ngào.
Có điều, bởi vì trên mặt có quá nhiều thịt, nụ cười này, kinh dị nhiều hơn dễ nhìn rất nhiều.
Lúc ăn cơm tối, Trần Ngũ Nguyệt theo thường lệ lấy hết đồ ăn ngon nhất ở trong nhà cho một mình Triệu Hương Vân.
Lúc trước, Triệu Hương Vân còn khuyên vài câu, bây giờ cũng không khuyên nữa.
Cô chỉ ăn một chút, còn dư thì để lại ở trên bàn.
Cô không ăn, trời lại nóng, cũng không thể để đến bữa tiếp theo, Trần Ngũ Nguyệt sẽ chia cho những người khác ở trong nhà.
Mọi người ăn cơm tối, thỉnh thoảng mới nói vài câu, bầu không khí có chút trầm xuống.
“Bố, ngày mai con đến đội sản xuất làm việc!” Triệu Hương Vân nói.
“Được!” Triệu Chí Viễn gật đầu.
“Bố, mấy ngày nay bố có thể hạn chế sắp xếp công việc cho Tú Lệ được không, dạo này cô ấy cảm thấy không thoải mái ở trong người!” Triệu Hưng Quốc nhìn về phía Triệu Chí Viễn đang ăn cơm.
Triệu Chí Viễn vừa mới chuẩn bị gật đầu, Trần Ngũ Nguyệt quặm mặt lại mở miệng, “Nghỉ ngơi cái gì mà nghỉ ngơi? Không nghe thấy Hương Vân cũng phải làm việc sao? Tình huống trong nhà bây giờ như thế nào, buồn cười, muốn nghỉ ngơi là có thể nghỉ ngơi chắc?”
“Mẹ, tình huống của Tú Lệ không giống, có thể cô ấy...”
“Quên đi, Hưng Quốc! Mẹ cũng là vì muốn tốt cho cái nhà này, em có thể nhẫn nhịn được!” Trương Tú Lệ giật góc áo của Triệu Hưng Quốc.
Nhìn qua có vẻ là hiểu chuyện, là quan tâm.
Nhưng nghe kỹ thì lại giống như là đang nói Trần Ngũ Nguyệt khắc nghiệt cô ta vậy.
Trần Ngũ Nguyệt nghe xong càng thêm mất hứng, “Trương Tú Lệ, sao cô thích nói chuyện lá mặt lá trái quá vậy? Cô không thích tôi thì cứ nói thẳng, không cần phải chỉ cây dâu mà mắng cây hòe!”
“Mẹ, con không có!” Trương Tú Lệ nước mắt lưng tròng nhìn Trần Ngũ Nguyệt.
Triệu Hưng Quốc ở một bên thấy thế, tức giận dâng trào, lập tức đi lên, “Mẹ, Hương Vân không làm việc, chỉ cần một câu nói! Tình huống của Tú Lệ đặc biệt, chỉ không làm việc trong mấy ngày nay mà thôi, mẹ lập tức không vui chỗ này, không vui chỗ kia. Cái nhà này, có phải chỉ có Hương Vân mới có thể trải qua những tháng ngày tốt lành, còn những người khác đều nhất định phải vây xung quanh nó, nhìn sắc mặt nó mà sống hay không?”
Triệu Hương Vân: thật đúng là một cái nồi lớn!
“Phản rồi, ranh con, em gái của mày còn chưa nói một câu, gì đây, mày lại có thể đổ hết tội lên người nó, có người làm anh trai như mày sao? Nếu mày thực sự nghĩ như vậy? Nếu mày thực sự vì con đàn bà này mà làm vu oan cho em gái của mày, vậy thì ngày mai, tụi mày ly hôn đi!” Trần Ngũ Nguyệt thở phì phò mở miệng.
“Mẹ...” Trương Tú Lệ tội nghiệp gọi Trần Ngũ Nguyệt.
“Ngậm miệng!” Trần Ngũ Nguyệt rống lên.
Triệu Hưng Quốc dứt khoát lôi Trương Tú Lệ rời khỏi phòng bếp.
Triệu Khánh Quốc và Vương Tú Anh liếc nhau một cái, cũng đứng lên, “Mẹ, chúng con ăn no rồi, chúng con xin phép về phòng mình nghỉ ngơi trước ạ!”
Đổi lại bình thường, Triệu Hương Vân cũng đã sớm đi nghỉ ngơi, nhưng hôm nay là tình huống đặc biệt.
Cô mới cõng một cái nồi.
“Mẹ, mẹ đừng tức giận!” Triệu Hương Vân nhìn về phía Trần Ngũ Nguyệt.
“Mẹ không tức giận, mẹ không hiểu tại sao thằng anh của con lại có thể mù quáng như thế, tìm được một đứa suốt ngày gây sự, không biết còn ở sau lưng nói xấu chúng ta như thế nào nữa!” Trần Ngũ Nguyệt nói.
Câu nói này, Triệu Hương Vân vô cùng đồng tình.
Trương Tú Lệ đúng là một người thích gây chuyện.
Không làm việc thì thôi, hoàn toàn có thể bảo Triệu Hưng Quốc nói một cách bí mật, hết lần này tới lần khác lại để Triệu Hưng Quốc nói ở trước mặt nhiều người như vậy.
Còn là ngay sau khi cô nói rằng bản thân sẽ đi làm việc.
Đây không phải rõ ràng là để cho anh trai của cô tự tìm đường chết sao?
“Không được, mẹ nhất định phải để hai đứa nó ly hôn mới được!” Trần Ngũ Nguyệt nói.
Nghe vậy, hai người Triệu Hương Vân và Triệu Chí Viễn đồng thời mở miệng, “Không được!”
“Sao lại không được? Tôi không thích cô ta!” Trần Ngũ Nguyệt nói.
Triệu Chí Viễn nháy mắt ra hiệu với Triệu Hương Vân, muốn để cho Triệu Hương Vân nói chuyện này.
Triệu Hương Vân gật đầu với ông, giảng giải cùng Trần Ngũ Nguyệt, “Mẹ, hôn nhân là chuyện của hai người, bố mẹ không nên can thiệp quá nhiều vào thì tốt hơn! Thật ra chị dâu cả cũng không khó chiều như mẹ nghĩ, chị ấy gả vào nhà chúng ta, không phải là không cần lễ hỏi sao? Chỉ từ một điểm này, chúng ta vẫn phải thiện đãi chị ấy! Mặt khác, con thấy anh cả là thật sự thích chị ấy, nếu như mẹ cưỡng ép chia rẽ, không phải anh cả sẽ oán hận mẹ sao? Rốt cuộc đều là người một nhà, ngoại trừ những sai lầm không thể tha thứ, dù sao cũng phải chung sống với nhau thật tốt, gia hòa vạn sự hưng!”
“Không sai, Hương Vân nói không sai!” Triệu Chí Viễn liên tục gật đầu.
Chồng mình, con gái của mình đều không muốn mình ép buộc cặp vợ chồng ly hôn, Trần Ngũ Nguyệt cũng không nói chuyện này nữa.
“Nhưng mà, mẹ vẫn phải trừng trị cô ta một chút mới được, nếu không cái nhà này, đều để cô ta tạo phản rồi!” Trần Ngũ Nguyệt nói.
“Mẹ...” Triệu Hương Vân há to miệng.
“Bảo bối ngoan, con đừng lo lắng, cô ta còn chưa có năng lực làm gì được mẹ đâu!” Trần Ngũ Nguyệt nhìn Triệu Hương Vân, bày ra vẻ mặt cứ yên tâm.
Triệu Hương Vân: “...” Hình như ý của cô không phải như vậy!
Trần Ngũ Nguyệt đi rửa chén, Triệu Hương Vân liền vụиɠ ŧяộʍ nói chuyện phiếm với Triệu Chí Viễn.
“Bố, ngày mai con muốn làm việc chung với Giang Vệ Dân.” Triệu Hương Vân nói.
“Vì sao? Ngày mai cậu ta sẽ đi gặt lúa mạch đấy, con lại chưa từng làm qua, chẳng may bị thương thì phải làm sao?” Triệu Chí Viễn hỏi.
“Sẽ không! Nhưng mà, bố này, con nghe nói công cụ của đội sản xuất không dễ lấy, sói nhiều thịt ít, bố giúp con đi cửa sau một chút, cho con hai cái liềm nhé!” Triệu Hương Vân nói.
“Nhóc con, có người nào đi cửa sau trắng trợn như con chứ?” Triệu Chí Viễn hỏi.
“Đây còn không phải là bởi vì bố là bố của con sao? Đúng rồi, bố à, trên tay của con còn có ba mươi khối phiếu công nghiệp, bố cầm lấy đi mua liêm đao đi! Lấy tiền ở chỗ của mẹ con, mua liềm tốt, mang tới đội sản xuất, cấp cho người của đội sản xuất dùng!”
Triệu Hương Vân nghĩ kế cho Triệu Chí Viễn.
Đội sản xuất thiếu thốn công cụ, đặc biệt là đến thời điểm gặt hái.
Thường xuyên có nhiều người không được phân chia công cụ, mấy người không có lưỡi hái, cũng chỉ có thể dựa vào hai tay của chính mình.
Hai bàn tay làm việc thường xuyên bị phồng rộp, cực kỳ đáng thương.
“Con lấy phiếu công nghiệp ở đâu?” Triệu Chí Viễn ngây ngẩn cả người.
Lần trước ông muốn mua liềm cho đội sản xuất, thế nhưng trên tay không có phiếu công nghiệp, cho nên đành phải gác lại chuyện này!
“Cùng người khác đổi ạ, lấy lương phiếu để đổi!” Triệu Hương Vân nói.
“Người ta chịu đổi với con ư?”
Phiếu công nghiệp không dễ lấy, bình thường, chỉ có công nhân viên chức mới có phiếu công nghiệp.
Một tháng hai mươi khối tiền lương, mới có được một phiếu công nghiệp, người bình thường cũng sẽ không đổi.
“Đương nhiên! Điều kiện tiên quyết là con ra tay mới được!” Triệu Hương Vân một mặt rắm thúi!
“Được, có thể mua liềm, nhưng mà, không được lừa mẹ con!”