Chương 41: Phối Hợp Ăn Ý

Edit: Samie

So với làm việc cùng Tô Hưng Hoa, Triệu Hương Vân tình nguyện đi đào mương cùng với Giang Vệ Dân.

Ít nhất con người Giang Vệ Dân đáng tin cậy, không bị đóa bạch liên hoa thấp kém là Khúc Mộng Mộng kia lừa, cộng thêm anh đã từng giúp đỡ chính mình.

Triệu Hương Vân hoàn toàn có lý do để lựa chọn anh.

Triệu Chí Viễn không nỡ lòng để con gái phải chịu thiệt thòi, thế nhưng càng không muốn con gái thất vọng, cắn răng phân công Triệu Hương Vân đi đào mương cùng Giang Vệ Dân.

Lại nói với Tô Hưng Hoa, “Đồng chí Tô, mấy người làm việc cùng cậu đều đã đi rồi, cậu còn đứng ở chỗ này làm gì?”

Vẻ mặt Tô Hưng Hoa cứng đờ, bày ra một nụ cười khô khốc với Triệu Chí Viễn, “Tôi biết rồi, đại đội trưởng, tôi đi ngay đây!”

Tô Hưng Hoa vừa đi, Triệu Hương Vân lập tức cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều.

Cô đi theo Giang Vệ Dân, nhận lấy công cụ làm việc là cuốc và ki hốt rác, sau đó đi bộ đến con mương mà đội sản xuất sử dụng nhiều nhất.

Công việc đào mương này, nói khó không khó, nói dễ, tuyệt đối không dễ.

Giang Vệ Dân và Triệu Hương Vân được giao một phần việc tương đối nhỏ, đó là dọn dẹp rác thải bên trong con mương, gặp phải đoạn nào bị tắc thì phải dùng cuốc đào ra.

Cứ như vậy, chờ sau khi thu hoạch lúa, khi dẫn nước vào đồng ruộng sẽ không sợ bị ách tắc, ảnh hưởng đến thời gian nước chảy vào đồng ruộng.

“Giang Vệ Dân...” Đi đến bên cạnh con mương, Triệu Hương Vân đột nhiên gọi anh lại.

Giang Vệ Dân quay người, liếc mắt nhìn Triệu Hương Vân, “Cái này trả lại cho anh!”

Hôm qua bởi vì nhờ có Giang Vệ Dân, cô mới được ăn một bát bánh bao thịt nóng hổi, nếu không thì cô chỉ có thể gặm bánh ngô cứu đói.

Cho nên, hai mao tiền kia, cộng thêm hai lượng lương phiếu, dù nói gì thì Triệu Hương Vân cũng phải trả cho Giang Vệ Dân.

“Tôi không cần!” Giang Vệ Dân nói.

“Như vậy làm sao được, tôi đã nói là trả thì nhất định phải trả cho anh!” Triệu Hương Vân cầm tiền và phiếu, lại một lần nữa đưa tới trước mặt Giang Vệ Dân.

Anh vẫn không đưa tay ra, “Tôi nói là mời cô!”

“Thế nhưng mà...”

“Dù sao tôi cũng không nhận!”

Nói xong, ngay ở trước mặt Triệu Hương Vân, anh trực tiếp nhảy xuống mương, bắt đầu làm việc.

Triệu Hương Vân: “!”

Tính tình của người này thật đúng là không phải bướng bỉnh bình thường.

Bất đắc dĩ lắc đầu, Triệu Hương Vân cúi người, vừa mới chuẩn bị kéo ống quần lên, định nhảy xuống mương cùng anh, lại bị Giang Vệ Dân gọi lại.

“Cô đứng ở trên bờ đi!”

“Hả? Vì sao? Tôi là tới làm việc, không cần anh chăm sóc!”

Triệu Hương Vân đã không phải là Triệu Hương Vân trước kia, nguyên chủ có thể yên tâm thoải mái nghỉ ngơi tận hưởng cuộc sống, còn ăn phần lương thực tinh duy nhất của cả nhà, để cho mọi người trong nhà đi làm việc.

Triệu Hương Vân không thể làm được.

Về phần Trần Ngũ Nguyệt, cô không thể thuyết phục được, nhưng ít ra cũng phải nỗ lực một lần, kiếm nhiều công điểm một chút mới được.

“Dưới mương không an toàn, thường xuyên có người ném mảnh sứ vỡ xuống đây, rất dễ khiến người khác bị thương!” Giang Vệ Dân giải thích.

“Thế nhưng anh cũng đã xuống rồi!” Không chút suy nghĩ, cô trực tiếp thốt ra câu này.

Giang Vệ Dân sững người, hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần, sau đó, nghiêm túc mở miệng nói, “Công việc ở đây không cần cô!”

Triệu Hương Vân cũng không phải là người có da mặt quá dày, bị người ta nói như vậy, cô cũng không tiếp tục tranh luận với anh.

Thế nhưng không xuống mương, cô có thể làm gì?

Chẳng lẽ, thật sự ngồi một bên, lặng lẽ đợi chờ thời gian trôi qua?

Triệu Hương Vân không muốn như vậy, Giang Vệ Dân không cho cô xuống mương thì cô ở trên bờ.

Anh nói dưới mương có thể có mảnh sứ vỡ thì cô dùng cuốc vớt lên, nếu không thể thì lấy tay nhặt ra.

Dù sao, chỉ cần có thể giúp Giang Vệ Dân giảm bớt một phần nguy hiểm, chuyện mà cô làm cũng không phải là vô ích.

Bên cạnh con mương, Triệu Hương Vân chống đỡ cơ thể mập mạp, cẩn thận giúp đỡ Giang Vệ Dân mở đường, bất tri bất giác đã mệt mỏi đến mức mồ hôi đầy đầu.

Nhưng mà cô cũng có thu hoạch lớn, có rất nhiều ốc đồng ở dưới lòng mương.

Dọc đường, Triệu Hương Vân nhặt được không ít, ném hết toàn bộ vào trong ki hốt rác.

Giang Vệ Dân đứng ở dưới ánh mặt trời, ánh mắt ngẫu nhiên quét đến Triệu Hương Vân, cảm xúc dưới đáy mắt anh có mấy phần phức tạp.

Một mực nhíu chặt chân mày, thế nhưng, lông mày của anh dần dần dãn ra, dường như tâm tình đã có thay đổi lớn, trở nên tốt hơn.

Đáy lòng, bỗng nhiên sinh ra cảm giác được người ta coi trọng.

...

Một buổi sáng, hai người đã dọn dẹp xong một nửa con mương của đội sản xuất.

Triệu Hương Vân đã sớm dọn dẹp đường đi, Giang Vệ Dân không cần lo lắng bản thân sẽ dẫm chân lên mấy thứ như là mảnh sứ vỡ hay gì đó.

Hiệu suất làm việc tự nhiên rất nhanh.

Chờ đến lúc thực sự không thể tiếp tục kiên trì được nữa, Triệu Hương Vân cuối cùng cũng dừng lại.

Cô thở ra một hơi dài, hỏi Giang Vệ Dân, “Anh có trở về nhà không?”

Giang Vệ Dân đang chuẩn bị nói không quay về, nghĩ nghĩ, lại đổi ý, “Trở về!”

“Vậy thì tốt quá! Anh giúp tôi nuôi mấy con này ở trong chậu nước hay thùng nước ở nhà anh có được không? Đại khái là nuôi bốn năm ngày, mỗi ngày giúp tôi đổi nước một lần là được!”

Ngay khi nhìn thấy ốc đồng, con sâu thèm ăn ở dưới đáy lòng Triệu Hương Vân lập tức lộ ra.

Giống như canh rắn lần trước.

Thật sự là không thể cầm được nước bọt.

“Đây là...?”

“Đồ tốt! Có thể ăn được đấy!”

Triệu Hương Vân cũng không biết là người của niên đại này có biết ốc đồng là gì hay không, hay là có thể ăn được chúng hay không.

Nhưng mà nhìn trình độ của mọi người, hẳn là cũng không có nhiều người biết.

“Cô không sợ bên trong có ký sinh trùng sao?” Giang Vệ Dân nhíu mày.

“Trùng hút máu? Anh còn biết ký sinh trùng?” Triệu Hương Vân vô cùng kinh ngạc.

Giang Vệ Dân không chỉ biết từng đó, anh còn được tiếp thu tuyên truyền và giáo dục.

Không chỉ anh mà những người khác hẳn cũng vậy.

Nhưng mà nguyên chủ lười biếng, mấy dịp như vậy, nguyên chủ cũng không đi.

Cho nên, Triệu Hương Vân đương nhiên không biết những chuyện này.

Không đợi Giang Vệ Dân trả lời, Triệu Hương Vân tự mình an ủi mình một câu, “Quên đi, biết thì biết thôi!”

“Là sách tuyên truyền đã viết như vậy!” Giang Vệ Dân nói.

“Ồ, sao tôi chưa từng nhìn thấy chứ?” Cô hỏi.

“Có lẽ... Cô có việc bận nên chậm trễ!” Giang Vệ Dân cũng không hiểu tại sao mình lại tìm lý do giúp Triệu Hương Vân.

Nhưng mà, nghe xong lời này, Triệu Hương Vân cũng không thắc mắc nữa.

Ngược lại nói, “Anh yên tâm đi, nhiệt độ cao có thể gϊếŧ chết ký sinh trùng, ba mươi phút là được!”

Lấy ốc đồng về, cô đổ nước vào rồi luộc, sôi một hồi là không có vấn đề gì.

Hơn nữa nơi này, cũng không giống như là nơi sinh sản của ký sinh trùng.

Giang Vệ Dân không nói gì nữa, thật sự đưa tay nhận lấy ốc đồng, sau đó khiêng công cụ trở về.

Triệu Hương Vân cũng muốn trở về nhà mình.

Về nhà một lần, Trần Ngũ Nguyệt hỏi về công việc của cô như thường lệ.

Triệu Hương Vân ăn ngay nói thật.

Nói buổi sáng mình không làm gì, là một mình Giang Vệ Dân làm việc.

Trần Ngũ Nguyệt nghe xong, đáy lòng vô cùng vui vẻ, ấn tượng về Giang Vệ Dân càng ngày càng tốt, thậm chí còn tự mình hạ quyết tâm, nhất định phải bảo Triệu Chí Viễn hàng ngày quan tâm đến Giang Vệ Dân.

Ai bảo cậu ta đối xử tốt với con gái của bà chứ!

Triệu Hương Vân không biết suy nghĩ của Trần Ngũ Nguyệt, ăn cơm xong, nghỉ ngơi phút chốc rồi lại tiếp tục đi làm việc.

Có kinh nghiệm buổi sáng, buổi chiều, cô và Giang Vệ Dân dường như phối hợp càng thêm ăn ý.

Bận bịu làm việc cùng nhau đến khi mặt trời xuống núi, cuối cùng bọn họ đã hoàn thành công việc mà Triệu Chí Viễn sắp xếp.

Khi Triệu Chí Viễn tới kiểm tra, nhìn thấy mọi việc đã xong, cười to đến mức không thể khép miệng.