Edit: Samie
“Đừng đừng đừng, tiểu tổ tông của bố! Thế này đi, cái bánh ngô này bố không ăn, cho những người khác trong đội sản xuất ăn có được hay không?”
Triệu Chí Viễn cũng không dám ăn đồ ăn của con gái.
Ngay trước mặt vợ mình còn được, đó là được “lãnh đạo” đồng ý, nếu là sau lưng vợ, không biết sẽ thảm như thế nào.
Triệu Chí Viễn nói xong, bắt đầu nhìn quanh bốn phía, xem có người nào nhìn thuận mắt chính mình hay không.
Cuối cùng, ánh mắt của ông rơi vào trên người Giang Vệ Dân đang chuẩn bị đi làm việc.
Ngày hôm qua, lượng việc mà ba thanh niên trí thức trong thành phố làm được còn không nhiều bằng một mình cậu ta.
Cho cậu ta vậy!
“Giang Vệ Dân...” Triệu Chí Viễn hô một tiếng, Giang Vệ Dân lập tức quay người.
Ánh mắt của Triệu Hương Vân nương theo tiếng gọi của bố mình, rơi vào trên người Giang Vệ Dân.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi vừa cũ vừa ngắn chắp đầy mảnh vá, hai cánh tay đen thui lộ ra bên ngoài.
Một đôi mắt kiếm, khuôn mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Triệu Chí Viễn.
Triệu Hương Vân nhớ kỹ anh, anh cũng là người tới từ thành phố.
Nhưng so với những người tay không thể nâng, vai không thể gánh kia, Giang Vệ Dân là chân chân chính chính tới làm việc.
Nếu không phải đã biết anh là thanh niên trí thức từ trước, với da tay ngăm đen, cùng sự thuần thục khi làm việc kia, ai cũng sẽ nghĩ anh là đội viên của đội sản xuất.
“Đại đội trưởng, ông...”
Giang Vệ Dân còn chưa nói hết, trên tay đã có thêm một cái bánh ngô.
“Cho cậu ăn!”
Giang Vệ Dân khẽ nhíu mày, còn chưa hiểu là chuyện gì xảy ra, chỉ nghe thấy Triệu Chí Viễn mở miệng, “Cậu là đồng chí tốt, làm việc cần cù, đây là phần thưởng của cậu, mau ăn đi!”
Không hổ là đại đội trưởng, khi nói chuyện, hết sức có lý.
Triệu Hương Vân ở bên cạnh lắng nghe, đều cảm thấy bội phục.
Giang Vệ Dân cũng không nói nhiều, gặm mấy lần đã ăn xong một cái bánh ngô, nói “cảm ơn”, sau đó quay người lại đi làm việc.
“Bố, người này lợi hại quá!” Triệu Hương Vân theo bản năng nói một câu.
“Quần gì?” Triệu Chí Viễn một mặt không hiểu.
“Ha ha, không có gì! Bố, bố còn thiếu người làm gì không, bố nhanh chóng phân công nhiệm vụ cho con đi!” Triệu Hương Vân nói.
“Gì cơ? Con muốn làm việc?” Triệu Chí Viễn giống như nghe được lời gì đó khó tin, kinh ngạc nhìn Triệu Hương Vân.
“Đương nhiên! Bố là đại đội trưởng, con là đứa con gái duy nhất của bố, con tới làm tấm gương cho mọi người ở cho đội sản xuất!” Triệu Hương Vân nói một cách hiên ngang lẫm liệt.
Triệu Chí Viễn cũng không tin.
“Con đến tìm Tô Hưng Hoa kia đúng không?”
Mặc dù vợ nói con gái mình không thích Tô Hưng Hoa, nhưng mà Triệu Chí Viễn là đại đội trưởng, nhìn thấy nhiều chuyện hơn.
Con gái cả ngày đi theo sau mông người ta, bản thân tham ăn tham uống, thế mà có gì tốt đều cho người ta, đây chẳng lẽ không phải là thích?
“Bố, bố nói gì thế! Con đã nói là không thích anh ta, bố còn...” Triệu Hương Vân tức giận, bĩu môi phồng má.
Quay lưng đi, không để ý Triệu Chí Viễn.
Triệu Chí Viễn thấy thế, mau chóng nói: “Con thật sự không thích Tô Hưng Hoa?”
“Đương nhiên là thật, con thích anh ta làm gì? Toàn thân không nổi hai lạng thịt, làm gì cũng không được, sau này lấy gì mà ăn!” Triệu Hương Vân nói.
Điểm này, Triệu Chí Viễn vô cùng đồng ý.
Những người tới từ trong thành phố kia, bao gồm cả Tô Hưng Hoa và Khúc Mộng Mộng, ngoại trừ Giang Vệ Dân, có ai làm việc lưu loát?
Đáng tiếc, Giang Vệ Dân không phải là người của đội sản xuất, sớm muộn cũng sẽ đi, nếu không...
“Vậy bố sẽ không sắp xếp con làm việc gần chỗ cậu ta nữa, nếu như vậy, con... Con đi theo Giang Vệ Dân cắt rau cho heo đi, trên núi không có người, con muốn nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi! Nếu như cảm thấy mệt thì nói với Giang Vệ Dân, bảo cậu ta quan tâm một chút, đến lúc đó, bố sẽ cộng thêm công điểm cho cậu ta!”
Nhìn xem, đây chính là con gái ruột.
Đi làm như đi chơi, còn muốn sắp xếp người chăm sóc.
Chăm sóc còn cho công điểm.
Triệu Hương Vân đối với người bố này không còn lời nào để nói, chơi thì cô chắc chắn là không chơi, cô còn muốn giảm cân, công việc thì nhất định phải đứng lên mà làm!