Edit: Samie
“Ừ... Vậy nồi canh gà kia xử lý như thế nào?” Trần Ngũ Nguyệt ngây ngẩn cả người.
Một nồi lớn như vậy, con gái bà không ăn, ai có thể ăn hết chứ?
“Đương nhiên là chúng ta ăn! Cũng không thể lãng phí đúng không?” Triệu Chí Viễn nói, cầm hai bát canh gà mà lúc trước Triệu Hương Vân múc ra, đưa cho Trương Tú Lệ và Vương Tú Anh.
Hai người con dâu thụ sủng nhược kinh nhìn bố chồng, suýt chút nữa khóc lên.
Trần Ngũ Nguyệt muốn nói gì đó, thấy con gái không có ý kiến, cuối cùng cũng không nói nữa.
Hai bát còn lại, đương nhiên một bát đến tay Trần Ngũ Nguyệt, một bát đến tay Triệu Chí Viễn.
Trần Ngũ Nguyệt không nỡ ăn đùi gà, gắp riêng ra cho Triệu Hương Vân, cất gọn vào một bát.
Sau khi múc bốn chén canh, trong nồi còn hơn non nửa, đủ để hai thằng nhóc thối trong nhà ăn.
Phần còn lại, đó cũng là của con gái!
Trần Ngũ Nguyệt nghĩ thầm trong lòng.
Triệu Hương Vân trở về phòng mình, mở tủ quần áo ra, bắt đầu tìm quần áo.
Trong thời đại khó khăn này, cô lại phát hiện trong ngăn tủ của mình có không ít quần áo.
Có một số bộ quần áo cũng là dành cho những người có ngoại hình cực kỳ thon gọn mặc.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô phát hiện mặc dù dáng người của nguyên chủ béo, nhưng mà rất hâm mộ những người có dáng dấp gầy kia.
Thế nhưng lại không quản được miệng của mình, nhìn thấy đồ ăn, chỉ biết nghĩ đến ăn.
Trần Ngũ Nguyệt thương cô, biết rõ số đo của mấy bộ quần áo này không phù hợp với cô, nhưng vẫn để cô thích làm gì thì làm.
Có hơn phân nửa quần áo treo trong tủ không phù hợp với dáng người của nguyên chủ bây giờ.
Trên thực tế, lúc đầu quần áo còn nhiều hơn, sau khi nguyên chủ thích Tô Hưng Hoa của đội sản xuất kia, đã bị lừa đi một số quần áo.
Xem ra, toàn bộ đều đưa cho Khúc Mộng Mộng.
Nghĩ đến những thứ này, Triệu Hương Vân tức đến nghiến răng!
Tên đàn ông cặn bã đáng chết, hết ăn lại uống của cô còn chưa đủ, còn lấy đồ đạc của cô đưa cho người phụ nữ khác.
Triệu Hương Vân thề, một ngày nào đó, cô sẽ lấy lại tất cả quần áo mà Tô Hưng Hoa lừa gạt chính mình, cho dù chỉ để dưới mông làm đệm, cũng không thể tiện nghi cho con nhỏ Bạch Liên Hoa và tên đàn ông cặn bã đó.
Càng nghĩ càng giận, lúc này, cô chỉ hận không thể vọt tới ký túc xá của đội thanh niên trí thức trong đội sản xuất để đòi lại quần áo.
Ngay lúc này, cửa ra vào truyền đến một loạt tiếng gõ cửa.
“Hương Vân, con muốn tắm rửa đúng không? Mẹ nấu xong nước nóng cho con rồi, con mở cửa ra, mẹ giúp con tìm quần áo!” Giọng nói của Trần Ngũ Nguyệt truyền tới.
Triệu Hương Vân chọn lấy một bộ quần áo mà có thể vừa với dáng người hiện tại của mình, đi ra ngoài.
“Mẹ, con chọn xong quần áo rồi!” Triệu Hương Vân nói.
“Con gái, làm sao vậy, đã nói để mẹ tới chọn cho con mà?” Trần Ngũ Nguyệt gấp gáp, ánh mắt đảo qua, rơi vào bộ quần áo làm từ vải dệt thủ công không còn mới trên người Triệu Hương Vân.
“Sao lại chọn cái này? Không phải con nói là không thích quần áo làm từ vải dệt thủ công sao? Không cảm thấy quê mùa à? Con nói là thích quần áo làm từ vải mua ở trong thành phố còn gì?” Trần Ngũ Nguyệt kinh ngạc hỏi.
“Đây là mẹ tự mình làm, con thích!”
Mặc dù kiểu dáng của quần áo làm từ vải dệt thủ công không dễ nhìn, màu sắc cũng cổ lỗ, nhưng chất liệu là từ cotton nguyên chất, thấm hút mồ hôi hiệu quả, lại thoải mái, không phải là thứ mà những chất liệu thông thường có thể so sánh được.
Không giống như nguyên chủ Triệu Hương Vân chỉ thích vải vóc làm từ sợi tổng hợp, vải làm từ sợi tổng hợp mặc lên người không bó sát, mùa đông không chống được lạnh, mùa hè không thoáng khí, trời lạnh thì sẽ có cảm giác lạnh, trời nóng thì vô cùng ngột ngạt; Không hút mồ hôi, vừa ra mồ hôi, vải lập tức đính vào người; Vừa gặp nước, vải sẽ trở nên vô cùng trong suốt.
Triệu Hương Vân dự định trong tương lai, mỗi ngày đều rèn luyện cơ thể, đến lúc đó, lượng vận động tăng lên, không biết sẽ toát ra bao nhiêu cân mồ hôi mỗi ngày, đến lúc đó, nếu quần áo ẩm ướt, vận động không hiệu quả, mọi thứ sẽ dễ dàng đổ sông đổ biển.
Niên đại này, ngoại trừ thành phố lớn, địa phương nhỏ cũng không có loại đồ vật như là nội y, nếu mặc quần áo làm việc để tập thể dục, hai đống trước ngực sẽ không thể giữ được.