Edit: Samie
“Chuyện đó, làm sao mà nhảy sông không quan trọng, người có sao không?” Ánh mắt Tang Hồng Hoa rơi vào trên người Triệu Hương Vân đang đứng sau lưng Trần Ngũ Nguyệt.
Béo, thật béo!
Thời đại này, ai có thể ăn thành dáng vẻ như vậy?
Toàn thân đều là thịt, lại còn đen!
Đồ tốt của cả nhà chú hai, toàn bộ đều ở trên người nha đầu béo này sao?
Tang Hồng Hoa lúc này, hận không thể xẻo thịt Triệu Hương Vân, đắp trên người mình.
Nếu như vậy, ít nhất chứng minh thời gian qua, cuộc sống của bà ta trải qua rất tốt.
Bên trong ký ức của nguyên chủ, bà già này cũng không thích chính mình.
Không chỉ không thích cô, ngay cả bà mẹ cực phẩm Trần Ngũ Nguyệt của cô cũng chưa bao giờ thấy được sắc mặt tốt của bà ta.
Trước khi Triệu Chí Viễn trở thành đại đội trưởng, bà ta luôn có suy nghĩ muốn tìm cách để xa lánh Trần Ngũ Nguyệt, ai biết, Triệu Chí Viễn lại trở thành đại đội trưởng.
Tang Hồng Hoa đã từng làm ầm ĩ lên, muốn đổi nhà của Triệu Chí Viễn cho cả nhà Triệu Chí Lâm tới ở, muốn cùng bọn họ nhậu nhẹt ăn ngon, Trần Ngũ Nguyệt tự nhiên không vui.
Bởi vậy, Tang Hồng Hoa càng hận Trần Ngũ Nguyệt hơn.
Triệu Hương Vân đoán rằng lần này bà ta đến cũng không có ý gì tốt.
Không lạnh không nóng trả lời một câu, “Cháu không sao ạ!”
“Không có việc gì thì tốt, nha đầu Hương Vân à, cháu cũng đừng nghĩ quẩn, dù sao cháu cũng là bảo bối của bố mẹ cháu đấy!” Tang Hồng Hoa hướng về phía Triệu Hương Vân, mãnh liệt khen ngợi.
Không phải nói Triệu Hương Vân trở nên đẹp hơn, nói đúng hơn là Triệu Hương Vân càng ngày càng hiểu chuyện.
Trần Ngũ Nguyệt cũng là một người mẹ, nghe xong, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái.
Ngược lại không giống thường ngày, cãi nhau cùng bà mẹ chồng này.
Ngay lúc này, Tang Hồng Hoa nói một câu, “Vợ thằng hai này, gần đây thằng cả Đức Tài có đối tượng, người ta muốn sáu mươi cân lương phiếu, con có thể ứng trước lương phiếu cho nhà thằng cả, để Đức Tài cưới vợ có được không?”
Chu Chiêu Đễ cũng cười cười, bổ sung nói, “Em hai, em yên tâm, lương phiếu này coi như là anh chị mượn, chờ Đức Tài và Vượng Tài kiếm được tiền, chị lập tức bảo bọn nó trả lại cho em!”
Lời này của Chu Chiêu Đễ, chính là nói nhảm.
Mọi khi, Tang Hồng Hoa lấy đi đồ vật gì từ nhà Triệu Chí Viễn, cũng chưa từng trả lại.
Bất kể là củ cải hay là rau xanh trong vườn cũng lấy lý do mượn lương thực làm phiền Triệu Chí Viễn.
Nhiều năm qua vẫn là như thế, lần này nếu có thể trả, chính là trên trời giáng xuống một trận mưa máu.
Trần Ngũ Nguyệt nghe thấy bọn họ muốn mượn sáu mươi cân lương phiếu, cả người cảm thấy vô cùng khó chịu.
Dù bà có lương phiếu, đó cũng là của hồi môn của con gái bà, ai dám đυ.ng, bà liều mạng với người đó!
“Mẹ, mẹ nói gì vậy? Sáu mươi cân lương phiếu cũng không phải số lượng nhỏ, con làm gì có nhiều như vậy? Nhà chúng con nhiều người như thế, con có lương phiếu, cũng đã đổi hết lương thực về ăn rồi còn gì?” Trần Ngũ Nguyệt ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng.
Nghe thấy Trần Ngũ Nguyệt từ chối, Chu Chiêu Đễ ở một bên vô cùng gấp gáp.
“Em rõ ràng là có, lần trước chị còn thấy em lấy đồ vật từ bưu cục trở về, là người nhà mẹ đẻ gửi cho em đúng không? Người nào không biết, mấy anh chị nhà mẹ đẻ của em rất cưng chiều em, trong thành phát tem phiếu cũng đều đưa hết cho em hai, chị thấy em chính là không nỡ lòng cho mượn!”
Chu Chiêu Đễ nói như vậy, tương đương chặn đường lui của chính mình.
Chính bà ta cũng không nhận ra, Triệu Chí Lâm ở một bên thấp thỏm lo lắng.
“Cái bà này, nói hươu nói vượn cái gì thế?” Triệu Chí Lâm mắng Chu Chiêu Đễ xong, hướng về Trần Ngũ Nguyệt nhận lỗi, “Em dâu, đừng để trong lòng, vợ anh không hiểu chuyện! Anh đây mắng chị ấy rồi!”
Trần Ngũ Nguyệt cũng không phải là một người dễ trêu chọc, bà trừng mắt liếc Chu Chiêu Đễ, “Cho dù tôi không nỡ cho mượn, chị có thể làm gì? Tôi cho chị biết, chính tôi cũng không nỡ ăn, không nỡ mặc, sao tôi có thể đưa lương phiếu cho chị chứ? Chị vẫn nên dẹp giấc mộng viễn vông đi thôi!”
Chu Chiêu Đễ bị chửi mắng đến mất đi lý trí, cũng không nhường nhịn, “Cô đúng là một xú bà xảo quyệt, sinh ra một con heo mập, cô có tiền, có phiếu thì sao? Không phải con gái cô vẫn là đứa xấu nhất toàn bộ đội sản xuất hay sao?”