Chương 48: Uy hϊếp

Thẩm Miên vẫn còn đang ở trên đường về nhà, cũng không biết sự tình phát sinh trong nhà, bởi vì sắp đến cuối kỳ, hai ngày nghỉ biến thành một ngày, ngày mai không đi học.

Cô mua hai chiếc màn thầu để trong cặp sách, chuẩn bị làm đồ ăn cho ngày mai, vừa lúc đυ.ng phải Lục Tư Viễn cũng tới mua màn thầu, hai người liền kết bạn cùng nhau đi trở về.

Tuyết lớn đã ngừng rơi, mặt đường vừa trơn vừa lạnh, hai người đi ở trên mặt tuyết nơi chưa từng bị dẫm lên, phát ra âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt.

Lục Tư Viễn mua năm sáu cái màn thầu cầm ở trên tay, theo động tác đi lại của hắn mà lảo đảo lắc lư, giống như một đứa trẻ choai choai, cô cũng không có gì để nói, hai người mỗi người tự đi, cũng chưa nói lời gì.

Khi sắp đến gốc cây, hắn lại thình lình nhảy ra một câu, “Ngươi ngày mai có đi vào trong thành phố hay không?”

Cô sửng sốt, theo bản năng hỏi lại, “Đi vào trong thành phố làm gì?” Tâm tư vừa động, cô lại tiếp tục truy vấn, “Ngươi ngày mai đi vào trong thành phố?”

Đi trong thành cũng không gần, đường chưa sửa, giao thông không tiện, đạp xe đạp ít nhất cũng phải mất nửa giờ.

Hiện tại trời tuyết lớn, khẳng định không thể đi xe đạp, đi xe bò sẽ phải mất bốn, năm chục phút, nhưng không phải là nhà ai cũng có.

Lục Tư Viễn hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Có xe bò, không cần đi bộ, ngươi có đi không?”

“Đi.”

Lần này Thẩm Miên trả lời đặc biệt dứt khoát.

Đời trước cô không có can đảm, không văn hóa, không biết tiền của niên đại này là dễ kiếm nhất, trọng sinh một lần, nhiều kinh nghiệm hơn so với người khác một ít, không thể lợi dụng kiếm tiền, ông trời phỏng chừng cũng nhìn không nổi.

Thẩm Kiến Hoa này làm cái gì cũng không kiên định, luôn lắc lư không ngừng, hiện tại đồng ý cho cô đọc sách, nhưng chỉ cần phát sinh chút sự tình gì, hai cô cháu Chu Lan Phương lại thổi gió, hắn lập tức liền sẽ thay đổi ý tưởng.

Trong tay cô có tiền, mới có quyền lên tiếng, vận mệnh mới có thể nắm giữ ở trong tay chính mình.

Lục Tư Viễn chỉ thuận miệng hỏi, không nghĩ tới Thẩm Miên thật sẽ đi, lại tưởng tượng tình huống của Thẩm gia kia, tám phần là sẽ không cho cô ra ngoài.

“7 giờ sáng mai, ta đến giao lộ thôn các ngươi để chờ, ngươi đúng giờ chút, ta chờ ngươi mười phút, không thấy người ta sẽ đi.”

Ngày mai hắn đi vào trong thành phố cũng không phải là đi chơi, không có thời gian lãng phí ở trên người cô.

“ Được.”

Thẩm Miên không có gì ý kiến.

Chu Lan Phương cùng Chu Tư Vũ cơm nước xong, liền đi nhà người khác xem TV, gần đây hộ có tiền nhất trong thôn vừa mua một chiếc TV đen trắng, vừa đến buổi tối, trong phòng chen đầy người.

Thẩm Miên không có hứng thú đối với xem TV, làm xong bài tập về nhà lại đọc sách một hồi liền lên giường ngủ.

Chu Tư Vũ đến 10 giờ tối mới trở về, vừa lên giường, đã ngửi thấy một cỗ mùi hương, cô ghen ghét muốn mệnh, con nhỏ chết tiệt kia, cũng không biết đã giấu hương chi ở đâu, cô đã lật qua cả nhà rất nhiều lần, muốn trộm một ít, nhưng lại tìm không thấy.

Thời tiết lạnh, cô cũng lười, chân chưa rửa liền chui vào ổ chăn, cố ý đè chân ở trên người Thẩm Miên, cho rằng Thẩm Miên ngủ như chết không biết, lại lập tức bị đẩy xuống.

“Ngươi muốn cho các bạn học trong trường biết ngươi không rửa chân mà đã đi ngủ sao?” Âm thanh Thẩm Miên lạnh như băng, từ trong ổ chăn truyền ra tới, cô biết, Chu Tư Vũ để ý nhất là mặt mũi, thực để ý ánh mắt của người khác.

“Ta đã rửa sạch, ai nói ta chưa rửa.”

Chu Tư Vũ sợ Thẩm Miên thật sự sẽ nói bậy, cũng không dám quá lỗ mãng.

Một đứa con gái, không rửa chân đi ngủ, cũng không phải là sự tình sáng rọi gì, thầy Trần đi học đều đã đặc biệt nói qua, học sinh cần phải sạch sẽ, đặc biệt là học sinh nữ.

Cô không nghĩ biến thành trò cười trong lớp.