Chương 4: Xin trưởng thôn giúp đỡ
Tính tình của hắn lạnh lùng, không nói nhàn ngôn, mỗi lần tới đều chỉ tới nhà trưởng thôn, cũng không đi dạo, càng sẽ không liếc mắt nhìn cô nương nhà ai một cái, cho người ta lưu lại một loại cảm giác người sống chớ tới gần, ấn tượng cao không thể với
Trong thôn rất nhiều người có chủ ý, thậm chí đánh tiếng qua muốn Hạ Nam làm con rể, nhưng cũng chỉ có tồn tại ở trong tưởng tượng, người ta có văn hóa, có lực, có của cải, là người mà bọn họ theo không kịp.
Thẩm Miên Miên biết đến cũng chỉ có như vậy, đến nỗi hiện tại Hạ Nam làm cái gì, cô không thể hiểu hết, dù sao người này hắn vẫn luôn thực thần bí, đây là lần đầu tiên cô chính diện nhìn thấy hắn, trước kia cũng chỉ có thể nhìn đến ô tô của hắn, hoặc là một cái bóng dáng.
Biết đến này đó, vẫn là từ kiếp trước nghe được Chu Lan Phương cùng Chu Tư Vũ nói chuyện phiếm. Nguyên bản Chu Tư Vũ muốn tiếp cận Hạ Nam, nhưng người ta căn bản không phản ứng cô ta, hơn nữa khí tràng lãnh lệ, làm Chu Tư Vũ khϊếp đảm, chậm rãi cũng liền từ bỏ.
Suy nghĩ hoàn hồn, Thẩm Miên Miên mới phát hiện Hạ Nam đang nhìn cô, tựa đang đợi câu nói kế tiếp của cô, cô nhấp nhấp môi, nhỏ giọng nói một câu, “Cảm ơn.”
Hai người không thân, kêu Hạ đại ca có chút quan hệ hiềm nghi, kêu tên lại không lễ phép, cô hiện tại rốt cuộc mới mười lăm tuổi, đến nỗi Hạ đồng chí…đây hình như là xưng hô ngang hàng hoặc là trưởng bối đối với vãn bối……
Dứt khoát cái gì cũng không gọi, Thẩm Miên Miên cho rằng bọn họ về sau sẽ không còn có liên quan.
Hạ Nam nhàn nhạt ‘ ân ’ một tiếng, hỏi: “Ai đánh?”
“A?” Thẩm Miên Miên ngốc ngốc sửng sốt một chút, mới phản ứng lại đây, hắn hỏi chính là vết xanh tím ở trên tay, “Mẹ của em.”
Hạ Nam khẽ nhíu mày, “ba của em mặc kệ?”
Vết xanh tím trên tay rõ ràng là vết thương mới thêm vết thương cũ, đã không phải chỉ đơn giản là giáo dục đứa trẻ, đối với Thẩm Miên Miên, ấn tượng của Hạ Nam với cô, chỉ là một cô bé sống ở trong thôn, mặt khác cũng không hiểu biết.
“Ba của em không ở nhà.” Thẩm Miên Miên cúi đầu, trong lòng đột nhiên trào ra một cổ ủy khuất, vết thương cũ cộng thêm vết thương mới, trên người cô cơ hồ không có chỗ nào là không xanh tím. Thẩm Kiến Hoa luôn là một mắt nhắm một mắt mở, Chu Lan Phương tùy tiện tìm một cái cớ hắn liền không hề truy vấn nữa.
Không biết? Hạ Nam mày nhăn càng sâu, vết thương rõ ràng như vậy, là người mù cũng có thể nhìn thấy, đơn giản là một người thích ngược đãi một người thì mặc kệ. Chắc là tư tưởng trọng nam khinh nữ quấy phá.
“Hạ Nam.” Ngoài xe đột nhiên vang lên một giọng nói hiền hậu trầm ấm.
“Bác Triệu.”
Hạ Nam mở cửa xuống xe, Thẩm Miên Miên lập tức đi xuống theo, bên ngoài lạnh lẽo gió thổi qua người, giống như con dao nhỏ, cô không khỏi rùng mình một cái.
Triệu Tiên Lai đang muốn theo tiếng, liền thấy được Thẩm Miên Miên xuống xe, đáy mắt lộ ra một tia nghi hoặc, “Miên Miên, sao cháu lại ở đây?” Còn ngồi ở trên xe của Hạ Nam.
Tuy rằng cảm thấy kỳ quái, nhưng Triệu Tiên Lai lại không có hiểu sai, Thẩm Miên Miên mới mười lăm tuổi, vẫn là một đứa trẻ, nhân phẩm của Hạ Nam hắn cũng là biết đến.
“Mẹ cháu đánh cháu.” Thẩm Miên Miên vừa mới nói một lời, liền lạnh đến hắt xì một cái, cô hít hít cái mũi, lại tiếp tục nói, “mẹ không muốn cho ta đi học, ta muốn đi, sau đó mẹ liền đánh ta.”
Giọng nói của Thẩm Miên Miên không lớn, nhưng biểu đạt trật tự rõ ràng.
“Ai.” Triệu Tiên Lai thở dài một hơi, “Cháu đi về trước đi, buổi tối ta đi tìm ba của cháu nói chuyện.”
Sự tình Thẩm gia, hắn vẫn là biết một ít, Thẩm Kiến Hoa không ở nhà, hắn không nói được Chu Lan Phương.
Trở về?
Thẩm Miên Miên đứng không nhúc nhích, Chu Lan Phương phát hiện cô không có rửa chén, chỉ sợ lại là một trận đòn hiểm, cô hiện tại còn không có lực phản kháng.
“Không muốn trở về liền đi vào trong xe ngồi đi.”
Giọng nói của Hạ Nam đột nhiên vang lên ở trên đỉnh đầu, Thẩm Miên Miên có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn một cái, liền thấy mặt của hắn không có biểu tình đi qua mở cửa xe, ánh mắt ý bảo cô lên trên ngồi đi.