Chương 37: Xúi giục
“Ngươi thật bị mất tiền sao?” Thẩm Kiến Hoa nhìn chằm chằm cô, trầm khuôn mặt nói, “Ngươi biết tính tình của ta, có một số việc ta không phải không biết, ta là mở một con mắt nhắm một con mắt, trộm tiền không phải việc nhỏ, không thể thuận miệng nói bậy.”
Chu Lan Phương có chút chột dạ, ánh mắt né tránh, không dám đối diện cùng Thẩm Kiến Hoa, “Ta…… nếu nó không trộm tiền, vậy hương chi từ đâu ra?”
Vợ chồng nhiều năm như vậy, vừa thấy thần sắc này của vợ, Thẩm Kiến Hoa còn có cái gì không rõ nữa? Quả nhiên là hắn hiểu lầm Miên, Thẩm Kiến Hoa tức đến phập phồng cả ngực.
Đã sắp đến tết, dân quê đều muốn ‘gia hòa vạn sự hưng’, hắn cũng không nghĩ cãi nhau, cố nén tức giận nói: “Sao ngươi tuổi càng lớn càng hồ đồ vậy?”
“Ngươi tin hương chi là Hạ Nam đưa sao?” Chu Lan Phương một chút cũng không cảm thấy chính mình đã sai, “Người ta vì sao lại đưa hương chi cho nó chứ?”
Thẩm Kiến Hoa nhíu chặt mày, chuyện này, hắn cũng cảm thấy kỳ quái, bao nhiêu người muốn nịnh bợ Hạ Nam, người ta đều không để ý tới, lại đối với con gái của mình tốt như vậy, đứa trẻ còn nhỏ, hắn cũng không dám nghĩ linh tinh đến phương hướng khác.
Nhưng hắn không nghĩ, không đại biểu Chu Lan Phương không nghĩ, “Miên qua năm đã mười sáu tuổi, có đứa nhỏ thành thục sớm, mười lăm, mười sáu tuổi đã sinh con, nếu không quản, ngày nào đó bị người ta bắt cóc cũng không biết.”
Con hoang do tiểu tiện nhân sinh ra, chính là có tính ti tiện, mới bao lớn, đã có thể lừa nam nhân .
Cũng không biết lúc trước Thẩm Kiến Hoa đã dán bao nhiêu tiền cho đĩ tiện nhân kia, mới đem được một đứa con hoang trở về.
“Ngươi làm mẹ mà sao lại nói chuyện như vậy?” Thẩm Kiến Hoa không vui quát lớn, Miên vẫn là một đứa nhỏ, người trong nhà còn nói như vậy, người ngoài sẽ truyền thành cái dạng gì?
Thanh danh của con gái rất quan trọng, một khi thanh danh bị huỷ hoại, kẻ không đứng đắn sẽ giống như ruồi bọ vây quanh, so với thanh danh ăn trộm còn mất mặt hơn.
Thẩm Kiến Hoa là người sĩ diện, tư tưởng cũng phong kiến, nếu thực sự có một ngày như vậy, hắn có thể bị tức chết.
“Ngươi cứ che chở cho nó đi! Về sau có thời điểm ngươi hối hận.”
“Ngươi sau này tâm sự cùng Miên một chút, cô gái nhỏ không nên loạn thu đồ của người khác.” Hắn bị Chu Lan Phương nói, hoặc nhiều hoặc ít vẫn có hơi chút không yên tâm.
Con gái tuy rằng vóc dáng nhỏ, nhưng ngũ quan lại rất tinh xảo, có thể nhìn ra, lớn lên tuyệt đối là một cô gái xinh đẹp, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.
Rốt cuộc bụng người cách một lớp da.
Nghĩ nghĩ, hắn lại nhắc nhở, “Miên hiện tại đã lớn, ngươi ngày thường nói chuyện chú ý chút, đừng há mồm liền đánh chửi đứa nhỏ, ngày sau trong lòng Miên sẽ hận ngươi.”
“Nó chính là bạch nhãn lang nuôi vô dụng, ngươi không thấy ngày thường ánh mắt nó nhìn ta sao, giống như là muốn ăn tươi nuốt sống vậy?”
Thẩm Kiến Hoa cảm thấy vợ nói chuyện có chút khoa trương, “Ngươi cùng một đứa nhỏ so đo cái gì? Chúng ta chỉ có một cô con gái này, sau này già rồi còn phải dựa vào nó!”
“Ta về sau không cần dựa vào nó nuôi.” Tư Vũ nhà cô về sau sẽ vào đại học, tìm một người thành phố kết hôn, đón cô vào trong thành phố hưởng phúc.
“Ngươi cứ mạnh miệng đi, không dựa vào Miên ngươi dựa vào ai? Chúng ta nuôi Miên, còn không phải là vì sau này già rồi bên người có đứa nhỏ sao?”
Về phần Chu Tư Vũ, dù sao cũng là cháu gái, không có nghĩa vụ nuôi bọn họ, nhiều nhất cũng chỉ là thường đến thăm bọn họ mà thôi.
Miên thì không, hắn kỳ thật đã sớm nghĩ kỹ rồi, ngày sau chiêu con rể tới cửa, nghèo chút cũng không có việc gì, chỉ cần là người cần mẫn, có thể chịu khổ, ngày sau không lo không có ngày lành.
Bọn họ cũng không cần lo lắng tuổi già không nơi nương tựa.
Dù cho tương lai Miên biết thân thế, nhưng nhớ tới công ơn của bọn họ, cũng sẽ không mặc kệ bọn họ.
Nhưng đạo lý này, vợ chính là không rõ.
“Được rồi, đạo lý ta có thể không hiểu sao?” Chu Lan Phương không nghĩ thật sự chọc cho Thẩm Kiến Hoa sinh khí, cô hòa hoãn thái độ, “Tính tình của ta thế nào, ngươi còn không biết sao? Ta chính là lắm mồm.”
Nghe vợ nói như vậy, Thẩm Kiến Hoa sau đó mới an tâm đi lò gạch.