Chương 36: Cãi cọ
“Ba, ba nhận định là con trộm tiền có phải không?” Thẩm Miên cười lạnh một tiếng.
“Ba……” Thẩm Kiến Hoa bị hỏi có chút chột dạ, “Con cũng đừng trách ba hoài nghi con, chúng ta cũng không cho con tiền, con sao lại có tiền mua thứ này chứ?”
Hắn cũng không hy vọng Thẩm Miên trộm tiền, nhưng lý do Hạ Nam đưa hương chi, quá không có lực tin phục.
“Con đã nói là anh Hạ đưa, ba không tin, mẹ nói con trộm tiền, ba lại tin tưởng.” đáy mắt Thẩm Miên tràn đầy thất vọng, “Việc này kỳ thật rất đơn giản, con có nói dối hay không, chờ anh Hạ tới, trực tiếp hỏi anh ấy không phải sẽ rõ ràng chân tướng hay sao?”
Thẩm Kiến Hoa nhíu mày, đây là việc nhà, dù cho Miên lấy trộm tiền thật, hắn cũng tính toán chỉ giáo dục ở nhà một chút, không tính toán nháo ra bên ngoài, rốt cuộc trẻ con lớn lên, có cái thanh danh ăn trộm cũng không dễ nghe, mất mặt cũng là hắn.
Ngày sau, trong thôn có nhà nào bị mất đồ, cũng dễ dàng hoài nghi đến nhà bọn họ.
“Kiến Hoa, ngươi đừng tin con oắt này.” Chu Lan Phương ở một bên xúi giục, “Chỉ vì người ta cho nó một kiện áo Quân Đại Y, về sau nó trộm tiền mua gì, đều nói là người ta cho, ngươi cũng tin chắc?”
“Ba, nếu các ngươi không tin con, vậy cũng đừng đợi, hiện tại liền đi đến nhà bác Triệu đi, để bác Triệu gọi điện thoại cho anh Hạ hỏi một chút.” Thẩm Miên cũng không nghĩ quấy rầy Hạ Nam, nhưng tội danh này cô cũng không thể gánh.
Một khi mang thanh danh ăn trộm, cả đời này cũng ném không xong, dựa theo tính tình của Chu Lan Phương, sợ là không cần một ngày, toàn thôn đều biết cô là ăn trộm.
Thấy Thẩm Miên một chút cũng không hoảng loạn, thật muốn đi tìm thôn trưởng, Thẩm Kiến Hoa có chút tin tưởng lời cô nói, “Con thật không trộm tiền trong nhà?”
“Ba, vì sao con nói con không lấy tiền, ba lại không tin? Một hai phải muốn con thừa nhận trộm tiền ba mới bỏ qua sao? Chẳng lẽ ba một hai phải chứng minh con là kẻ ăn trộm, ba mới vui vẻ sao?” Thẩm Miên bài trừ vài giọt nước mắt.
Thẩm Kiến Hoa bị lời nói liên tiếp của Thẩm Miên hỏi cho á khẩu không trả lời được, sau một lúc lâu mới nói, “Ăn cơm trước đi, đừng chậm trễ giờ đi học.”
Sự tình không có chứng cứ, chỉ có thể trước đặt sang một bên.
Chu Lan Phương không cam lòng, còn muốn nói cái gì, đã bị hắn liếc mắt trừng trở về, hơn nữa Chu Tư Vũ lại kéo góc áo cô một chút, sau đó mới cắn răng ngồi xuống bàn cơm.
Nếu Thẩm Miên không phải là người bị vu hãm kia, cô còn phải vỗ tay cho Chu Tư Vũ.
Không thể không nói, Chu Tư Vũ thật sự thông minh, khơi mào sự tình nhưng lại không hề tham dự, an tĩnh ở một bên xem diễn, một chút cũng không lưu lại ấn tượng xấu cho Thẩm Kiến Hoa.
Trong lòng nghẹn một hơi, Chu Lan Phương ăn cơm cũng không ngon, tâm tình của Thẩm Kiến Hoa ban đầu rất tốt giờ cũng không còn, cẩn thận suy nghĩ một chút, hắn cũng cảm thấy việc này giống như có chút kỳ quặc.
Trước không nói hương chi từ đâu ra.
Liền với tính tình của Chu Lan Phương kia, có một mao tiền không khớp trướng, cũng phải tính toán nửa ngày, mất hẳn hai khối tiền, cô ta sẽ không vô thanh vô tức nhiều ngày đến khi Miên dùng hương chi mới nháo ra tới.
Ai! Việc này là hắn xúc động, hắn hẳn nên suy nghĩ thấu đáo trước, mà không phải trực tiếp đi chất vấn Thẩm Miên.
Lần này, trong lòng Miên khẳng định đối với người ba như hắn hẳn là rất thất vọng.
Còn có quan hệ giữa con gái và vợ, trước kia không quá để bụng, chỉ ẩn ẩn cảm giác vợ không thích con gái, hiện tại xem ra, so với hắn tưởng còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Thẩm Kiến Hoa quyết định muốn cùng Chu Lan Phương từ từ nói chuyện, bằng không hắn đi ra ngoài làm việc cũng không yên tâm.
Hai đứa trẻ vừa đi học, không đợi Thẩm Kiến Hoa mở miệng, Chu Lan Phương đã oán trách trước.
“Kiến Hoa, ngươi đây là ăn mỡ lợn che tâm sao? Chiều con cũng không phải chiều như vậy, hôm nay nó dám lấy trộm một, hai khối, ngày mai sẽ dám trộm một con trâu.”