Chương 30: Ngoài ý muốn kinh hỉ
Nam nhân này không phải ai khác, đúng là Hạ Nam người hôm qua mới vừa giúp đỡ Thẩm Miên.
Ngày hôm qua, Hạ Nam giúp cô như vậy, còn tặng cô Áo Quân Đại Y, về tình về lý, cô đều nên chủ động tiến lên chào hỏi.
Thẩm Miên chạy chậm vài bước, ở vị trí cách nam nhân một bước xa liền ngừng lại, “Anh Hạ.”
“Ừ.”
Hạ Nam nhàn nhạt trả lời, đứng thẳng thân mình nhìn về phía cô.
Được Áo Quân Đại Y bao vây lấy, sắc mặt của cô so với ngày hôm qua xác thật hồng nhuận hơn, xem ra là không lạnh.
“Bác Triệu lại không có ở nhà sao?”
Thẩm Miên cho rằng hắn là đang đợi Triệu Tiên Lai, Triệu gia thôn, chỉ có Triệu Tiên Lai có thể nhấc lên quan hệ cùng hắn.
“Anh đang đợi em.” Hạ Nam nói thẳng lý do chờ ở đây.
Thẩm Miên hơi hơi sửng sốt, “Chờ em?”
Hạ Nam không hé răng, mở cửa sau xe ra, trên ghế sau thả một chồng sách vở, hắn ý bảo Thẩm Miên đi qua nhìn, “Số sách này anh có giữ cũng vô dụng, em hẳn là có chỗ dùng.”
Buổi chiều khi đọc sách, vừa lúc ở trên kệ sách nhìn thấy số sách này, trong đầu hắn không khỏi hiện ra khuôn mặt nhỏ đông lạnh đến đỏ rực của Thẩm Miên, người liền xuất hiện tại đây.
Thẩm Miên liếc mắt một cái liền nhìn thấy chữ trên sách, ánh mắt tức khắc sáng ngời, “Tất cả đều là cho em ư?” Giữa trưa cô còn đang u sầu chuyện mượn sách, Hạ đại ca lại đem sách của hắn cho cô.
Trên mặt cô là vui sướиɠ không che giấu nổi, “Cảm ơn anh Hạ, hôm nay em đang lo không biết đi đâu mượn sách đây.”
Hạ Nam gật đầu, “Hiện tại sách vở đã có cải biến, không quá giống chương trình học hiện tại của em, nhưng ít nhiều hẳn là có điểm trợ giúp.”
“Đều là tri thức sơ trung, dù sao sẽ không kém quá xa.” Mới qua mấy năm, tuy rằng chương trình học trên sách vở có biến động, nhưng có một ít chủ đề sẽ không có thay đổi.
Đặc biệt là toán học.
“Được rồi.” Âm thanh của Hạ Nam lãnh đạm, “Cầm về đi!”
Hắn chưa từng tiếp xúc với nữ sinh, hắn hoàn toàn là một bộ thái độ như đối đãi với đứa em trai họ trong nhà, hai người tuổi không sai biệt lắm, chẳng qua là giới tính bất đồng thôi.
“Vâng.”
Chỗ sách này cũng phải hơn hai mươi cân, còn rất nặng, trên người Thẩm Miên đã cõng một cái cặp sách, lại mặc một chiếc áo Quân Đại Y dày nặng, hơn nữa dáng người thấp bé dinh dưỡng không đầy đủ, ôm lên tới có chút cố hết sức.
“Có thể chia thành hai lần.” Hạ Nam nhàn nhạt nhắc nhở, hoàn toàn không có ý tứ muốn hỗ trợ.
Chu Lan Phương là người nào, Thẩm Kiến Hoa cũng không hề minh bạch. Nếu hắn đi đến nhà họ Chu, sau đó bọn họ khẳng định là muốn đuổi theo Thẩm Miên đề ra nghi vấn.
Vậy hắn sẽ mang đến đại phiền phức cho cô.
Hắn chưa từng tiếp xúc với người nhà họ Chu, nhưng từ trong miệng Triệu Tiên Lai, Hạ Nam đã đem tình huống nhà họ Thẩm sờ soạng thất thất bát bát.
“Vậy phiền toái anh ở đây chờ một lát, em thực mau sẽ trở lại.” Người trong thôn nếu đυ.ng tới sách vở phóng trên mặt đất không ai trông, nhất định sẽ nhặt đi bán đồng nát, có Hạ Nam ở đây, cô liền an tâm.
Đem sách vở buông xuống hơn phân nửa, cô ôm hơn một nửa khác chạy chậm trở về nhà.
Nhìn thân ảnh kia chạy đi, Hạ Nam tổng cảm thấy có chút giống loài động vật chân ngắn nào đó.
Sắc trời đã muộn, Thẩm Miên không dám chậm trễ thời gian của Hạ Nam, về đến nhà liền đặt sách cùng cặp sách lên trên giường, nói một câu với Chu Tư Vũ đang ghé vào trên giường làm bài tập.
“Đừng có chạm vào đồ vật của chị.”
Chu Tư Vũ cũng chưa kịp nói chuyện, Thẩm Miên đã chạy đi ra ngoài.
Chu Lan Phương không bỏ lỡ một chút cơ hội cáo trạng nào, ở trước mặt Thẩm Kiến Hoa nhắc mãi, “Ngươi nhìn xem, dù không bắt nó làm việc, cũng không thấy nó làm bài tập, vừa về đến nhà, chân cũng chưa chạm đất, lại chạy ra bên ngoài.”