Chương 29: Mượn thư
Biết Chu Lan Phương sẽ không thiếu phần kia của cô, điều này làm cho trong lòng Chu Tư Vũ hơi tốt lên một chút.
Vì phòng ngừa Thẩm Miên lại ngồi xe đạp của Lục Tư Viễn, cô sửa lại thói quen thường lui tới, đặc biệt nhiệt tình chở Thẩm Miên đi học, trên đường không ngừng giáo huấn Thẩm Miên, không thể thân cận cùng Lục Tư Viễn.
Thẩm Miên căn bản không muốn phản ứng cô ta.
Có chuyện buổi sáng, lần này mọi người lại không giống như trước kia coi Thẩm Miên trở thành kẻ trong suốt. Từ khi cô tiến vào phòng học, liền có người thường thường liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó lại cùng người bên cạnh nói thầm vài câu.
Thẩm Miên căn bản không thèm để ý, cô lúc này mới làm xong vài đề bài mà các cô ấy không làm được, về sau sẽ có thời điểm khiến các cô ấy kinh diễm.
Còn chưa tới thời gian vào học, mọi người tốp năm tốp ba ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm, Thẩm Miên lại mở sách vở ra ôn tập, còn có hơn mười ngày sẽ khảo thí, cô không thể chậm trễ.
Kỳ thật, cô còn định mang sách vở của năm 1, năm 2 ra cũng ôn tập một lần, nhưng sách vở của cô, đều đã bị Chu Tư Vũ cầm đi trộm bán lấy tiền mua đồ ăn vặt.
Quan hệ cùng các bạn học lại không tốt, cũng không có người cho mượn.
Bên cạnh, Lục Tư Viễn đang ngủ đột nhiên giật mình, đôi mắt Thẩm Miên tức khắc sáng ngời, cô dùng ngón trỏ nhẹ nhàng chọc hắn một chút, bị quấy rầy đến giấc ngủ, Lục Tư Viễn không vui quay đầu nhìn cô.
Thẩm Miên chớp chớp mắt, “Sách vở năm 1, năm 2 của ngươi có thể cho ta mượn xem hay không?”
Hắn tuy rằng tính tình không tốt, thường xuyên làm cho bạn học nữ khóc lên, nhưng chưa từng có một lần là chủ động trêu chọc người khác.
Hơn nữa, hiểu biết một ít sự tình kiếp trước của hắn, Thẩm Miên biết, Lục Tư Viễn người này vẫn là không tồi.
“Không thể.” Lục Tư Viễn cơ hồ không có do dự, một ngụm cự tuyệt, “Đừng quấy rầy ta ngủ.”
Nói xong, đầu chôn vào trong cánh tay, không có âm thanh gì.
“Keo kiệt.”
Thẩm Miên nhỏ giọng nói thầm một câu, thân mình Lục Tư Viễn hơi hơi cứng một chút, thay đổi một tư thế khác, tiếp tục ngủ.
Tên này quả nhiên giống hệt một con nhím, khó trách giống cô không có bạn bè gì.
“Tư Vũ, bạn nhìn xem, chị của bạn vẫn tìm Lục Tư Viễn nói chuyện, còn lay người ta.” Triệu Hân Lan vẫn luôn chú ý động tĩnh bên này của Thẩm Miên, nhìn thấy hai người nói chuyện, liền nhịn không được cáo trạng với Chu Tư Vũ.
“Chị của tớ hẳn là muốn Lục Tư Viễn giúp chị ấy học bổ túc.”
Một màn vừa rồi, cô so với Triệu Hân Lan còn xem cẩn thận hơn nhiều. Hiện tại, Lục Tư Viễn giống như không thích phản ứng Thẩm Miên, nhưng lâu ngày liền không nhất định, cô cần nghĩ biện pháp, để giáo viên tách hai người ra.
“Thôi đi!” Triệu Hân Lan vẻ mặt khinh thường, “Giáo viên dạy còn không hiểu, Lục Tư Viễn học tập dù có tốt, còn có thể tốt hơn so với giáo viên sao?”
Cô tựa hồ nghĩ đến cái gì, đè thấp âm thanh để sát vào bên tai Chu Tư Vũ nói, “Tớ thấy chị của bạn có khi lại ẩn giấu tâm tư khác, tớ nói cho bạn biết, lớp chúng ta có người trộm yêu đương.”
Yêu đương?
Tâm tư Chu Tư Vũ vừa động, đột nhiên liền có chủ ý, biểu tình trên mặt cũng tốt hơn vài phần.
Buổi chiều tan học, Chu Tư Vũ là người thứ nhất lao ra sau giáo viên, chờ Thẩm Miên ra khỏi trường học, cô đã sớm không thấy thân ảnh.
Lục Tư Viễn càng là từ bên người Thẩm Miên đạp xe như bay qua, tốc độ chẳng những không giảm, còn dùng lực chống mấy cái, giống như sợ Thẩm Miên kêu hắn.
Trở về còn phải làm toán, Thẩm Miên trên đường cũng không dám trì hoãn, đi thực nhanh, đến khi tới thôn, từ rất xa, liền thấy ở cửa thôn ngừng một chiếc ô tô, một người nam nhân dựa lưng vào thân xe, đứng ở dưới ánh chiều tà.
Chiếc áo khoác dài màu đen, ở dưới ánh tà dương chiếu rọi xuống, rất có một loại cảm giác quen thuộc như tướng quân cưỡi ngựa, đạp hoàng hôn, khoác áo lông trở về.