Chương 27: Thẩm Kiến Hoa công tác
Chu Lan Phương đã nấu xong cơm trưa, nhìn thấy Chu Tư Vũ cùng Thẩm Miên cùng nhau về đến nhà, đáy lòng thầm khen, Tư Vũ nhà cô đúng là thông minh.
Thẩm Kiến Hoa đang ở nhà, nếu để Thẩm Miên đi bộ trở về, sự tình khắt khe Thẩm Miên, liền thật sự không giấu được.
“Mau rửa tay ăn cơm, cơm nước xong thì đi đến trường học sớm một chút.”
Chu Tư Vũ theo tiếng, nhìn thấy Thẩm Kiến Hoa đang bưng bát cơm, chạy nhanh đi hỗ trợ, mí mắt lung lay, Thẩm Miên sau khi rửa sạch tay, liền trực tiếp ngồi xuống bên bàn ăn.
Chu Lan Phương thấy thế, lại hùng hùng hổ hổ lên, “Ăn cơm so với ai khác đều nhanh hơn, làm việc thì kêu cũng kêu bất động. Ngươi nếu có thể giống Tư Vũ, ta cũng bớt phải lo lắng.”
“Con còn không phải là mới hai ngày không nấu cơm giặt quần áo hay sao?” Thẩm Miên không tính toán lại nén giận, “Trước đó những việc này, thứ nào mà không phải con làm?”
Chu Lan Phương dùng chiếc đũa chọc đầu Thẩm Miên một chút, “Ngươi lớn hơn một chút, ngươi làm chút sự tình thì có làm sao? Ngươi nhìn Tiểu Thúy ở cách vách xem, người ta so với ngươi còn nhỏ hơn một tuổi, mới đi học hai năm liền không đi nữa, mỗi ngày đều chăn trâu, chăn dê, giặt quần áo nấu cơm, không phải cái gì cũng làm sao? Người ta có tranh luận với mẹ mình như ngươi không?”
“Con đây đã lớn hơn một chút, vậy lát nữa ăn nhiều hơn, mẹ cũng đừng nói gì.” Thẩm Miên tránh nặng tìm nhẹ, bắt lấy trọng điểm trong lời nói của Chu Lan Phương.
“Con oắt chết tiệt kia, ngươi hiện tại học được tranh luận đúng không?”
Chu Lan Phương duỗi tay lại muốn đi gõ Thẩm Miên, lần này cô đã sớm có phòng bị, trốn thoát, không đánh được vào người, Chu Lan Phương càng tức giận.
Mắt thấy Chu Lan Phương lập tức lại muốn ra tay, Thẩm Kiến Hoa không nhìn được nữa, “Được rồi, ăn một bữa cơm cũng không cho người sống yên ổn, ngươi làm mẹ mà lại đi chấp nhặt với con?”
Dù sao cũng là con gái đã nuôi nhiều năm như vậy, ngày thường Thẩm Miên cũng không thích tranh luận, trừ bỏ Chu Lan Phương thường xuyên cáo trạng, ở trong mắt Thẩm Kiến Hoa, đứa con gái này vẫn thực ngoan ngoãn.
Lần trước, chuyện Thẩm Miên tìm trưởng thôn, khiến cho Thẩm Kiến Hoa minh bạch, Thẩm Miên hiện tại đã trưởng thành, là đứa nhỏ có chủ kiến.
Còn đối xử với con bé như vậy, khó tránh khỏi sẽ sinh oán hận với bọn họ.
Nuôi con để dưỡng già, cũng không phải là dưỡng một kẻ thù.
Thẩm Kiến Hoa minh bạch đạo lý, nhưng Chu Lan Phương không rõ! Cô giờ phút này tức đến nghiến răng, lại thật sự sợ chọc Thẩm Kiến Hoa tức giận, chỉ có thể tạm nhịn xuống trước.
Bởi vì trong lòng có khí, cô lấy chiếc đũa, cầm chén, dọn ghế, đều quăng ngã đập đánh, Thẩm Kiến Hoa nhìn ra cô có vấn đề, thở dài một hơi, cũng không chỉ ra.
Chỉ nghĩ, chờ bọn nhỏ đi học, hắn sẽ hảo hảo tâm sự cùng Chu Lan Phương, cứ tiếp tục như vậy là không thể được.
Bất quá hiện tại, hắn còn có chuyện quan trọng hơn muốn nói.
“Lò gạch bên kia có người bị thương, cần phải nghỉ mấy ngày, bọn họ liền bảo ta trở về làm. Từ ngày mai ta bắt đầu lại đi làm, khả năng đến 29 hoặc 30 mới có thể trở về. Thời tiết lạnh, hai người các ngươi giữa trưa cũng đừng chạy qua chạy lại, ở cổng trường mua cơm ăn đi.”
Đi làm mười mấy ngày này, tiền lương cao hơn so với trước đây, ít nhất có thể kiếm đủ tiền ăn tết. Hắn cả đời này quen vất vả, không chịu ngồi yên, có chuyện này để làm, đáy lòng liền kiên định.
“Trước đó sao không nghe ngươi nói gì?” Lại sắp có tiền thu vào, tâm tình Chu Lan Phương cũng tốt lên.
“Ta không phải cũng vừa mới từ bên ngoài trở về, chưa kịp nói sao?” Loại chuyện vui này, Thẩm Kiến Hoa cảm thấy người một nhà ngồi cùng nhau chia sẻ, càng vui vẻ hơn.