Chương 18: Lục Tư Viễn
Ngày tiếp theo.
Sau bữa cơm sáng, Chu Tư Vũ cùng Thẩm Miên Miên xuất phát đi đến trường học.
Trường học ở trấn trên, đạp xe không sai biệt lắm mất tầm hai mươi phút, đi bộ lại phải mất 40 phút trở lên.
Thẩm Kiến Hoa mua một chiếc xe đạp, chuyên môn dùng để chở hai người đi học.
Đi tới cửa thôn, Chu Tư Vũ liền nói, “chị, săm lốp không nhiều hơi lắm, ta đi phía trước bơm xe, ngươi chậm rãi đi tới, ta bơm hơi xong liền trở về đón ngươi.”
Chưa cho Thẩm Miên Miên cơ hội nói chuyện, cô cưỡi lên xe đạp liền đi rồi.
Thẩm Miên Miên chân ngắn nhỏ, căn bản đuổi không kịp.
Trước kia, Chu Tư Vũ ăn cơm xong, liền ném bát đũa sang một bên, nhanh chóng đi học. Còn cô thu dọn xong mới bắt đầu đi đến trường học, trên cơ bản đều vừa kịp đến giờ vào lớp, nếu đi bộ thì sẽ đến trễ.
Ngẫu nhiên đuổi kịp Chu Tư Vũ, cũng sẽ giống như bây giờ, tìm lấy một cái cớ đem cô bỏ lại, buồn cười chính là, cô còn thiên chân tin tưởng.
Cũng may hôm nay ra cửa sớm, đi nhanh một chút cũng không đến mức bị trễ.
Thôn Dương Gia ở gần thôn Mã Thụ, khi đi ngang qua cửa thôn, có một nam sinh đeo cặp sách, đang cúi đầu sửa dây xích xe đạp, bởi vì mặt sau bị căng hỏng rồi, hắn đạp xe có chút lao lực.
Thẩm Miên Miên bước nhanh tiến đến, duỗi tay hỗ trợ đỡ đẩy xe đạp.
Nam sinh ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thẩm Miên Miên, không nói chuyện, cúi đầu tiếp tục lên xe, lúc này mới đứng dậy nói một câu, “Cảm ơn.”
Thấy rõ bộ dáng của nam sinh, Thẩm Miên Miên sửng sốt.
Gương mặt này ở trong trí nhớ có chút quen thuộc
Lục Tư Viễn.
Bạn học cùng lớp của cô, hai người là có biết nhau, lại chưa nói chuyện với nhau bao giờ. Cái tên này ở trường học giống như tiểu bá vương, không ai dám chọc hắn. Hắn thấy ai khó chịu liền đánh người đó, thường xuyên khiến cho các bạn học nữ khóc mắng, còn giống cô không nộp bài tập. Bất đồng chính là, thành tích học tập của hắn lại vô cùng tốt.
Đứng trong ba hạng đầu của lớp.
Giáo viên đối với hắn vừa quý lại vừa giận.
Lục Tư Viễn lên xe liền đi, Thẩm Miên Miên mở to mắt hỏi: “Ngươi cứ như vậy đi sao?”
“Ta vừa rồi không phải đã nói cảm ơn sao?” Đáy mắt của Lục Tư Viễn hiện lên một tia phiền chán, “Chẳng lẽ còn muốn ta phải kêu cha gọi mẹ ba quỳ chín lạy ngươi sao?”
Thằng oắt con thúi tha, miệng cũng thật độc.
Cô thoải mái hào phóng nói ra yêu cầu của mình, “Ta cũng sắp đến muộn, ngươi chở ta cùng đi!”
“Em của ngươi đâu?”
Lục Tư Viễn rõ ràng không vui, nhà cô có xe đạp.
“Ngươi đã bao giờ nhìn thấy nó chở ta chưa?”
Lục Tư Viễn không kiên nhẫn nói một câu, “Thật phiền toái.” Nhưng lại không có cự tuyệt.
Thấy biểu tình của hắn một bộ ngươi lại không lên xe, ta liền đi, Thẩm Miên Miên chạy nhanh nói, “Ngươi đạp đi sau đó ta lại ngồi lên!”
Chở một người, khởi bước tương đối khó khăn một ít.
Hắn ghét bỏ nhìn thoáng qua đôi chân ngắn nhỏ bao vây trong áo Quân Đại Y của cô, “Ta đạp đi ngươi còn có thể nhảy lên được sao?”
Thẩm Miên Miên : “……”
Lục Tư Viễn mới mười lăm tuổi, nhưng đã cao tới 1m75, ở lớp xem như là cao nhất, hắn đạp xe đặc biệt có lực.
Nhìn bả vai rộng lớn của hắn, cô không khỏi nhớ tới tao ngộ kiếp trước của hắn. Sau cao trung, hắn cùng Chu Tư Vũ học cùng một lớp, sau đó lại thích bạn cùng phòng của Chu Tư Vũ, vì cô bé kia mà đánh nhau với mấy tên côn đồ, không cẩn thận làm người ta bị trọng thương, bị phán đi tù, sau đó liền không nghe được tin tức gì của hắn nữa.
Lúc ấy, rất nhiều bạn học đều nói, sớm biết rằng hắn sẽ có một ngày như vậy. Mà cô gái hắn thích kia, một tháng sau sự việc đó, liền cùng nam sinh khác yêu đương, học xong liền kết hôn.
Đáng tiếc cho một thanh niên tốt như vậy.
Đã sắp đến cửa trường, Lục Tư Viễn bỗng nhiên liền phanh lại, Thẩm Miên Miên thiếu chút nữa bị ngã xuống, liền nghe hắn nói, “Xuống dưới, chính ngươi đi vào đi.”
“Cảm ơn.”